Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn
Chương 24:
Đàm Diệp
13/11/2024
Trong suốt thời gian đó, ngoại trừ lúc đáp lại con trai, ánh mắt Hàn Tắc Thành luôn dừng lại trên người Tô Nhược.
Anh thấy nụ cười dịu dàng, rạng rỡ của cô,
như thể cô không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.
Anh nói: “Xin lỗi.”
Tô Nhược lắc đầu.
Đó là mẹ anh, đâu phải mẹ cô, có người mẹ như vậy, người đáng thương chính là anh.
Bị mắng chửi một chút cũng chẳng sao, nếu mẹ anh giống Lâm Uyển Hoa thì cô mới đau đầu.
Nhưng lúc này, vẻ mặt anh nghiêm túc, trông hơi đáng sợ.
Tô Nhược suy nghĩ một lúc, nhìn anh nói: “Nhưng xem tình hình này, có lẽ em không thể ở đây được nữa.”
Thấy anh không có vẻ tức giận hay cau mày, cô bèn giải thích thêm với giọng hòa nhã: “Không phải em có ý kiến gì với mẹ anh, chắc chắn bà có lý do riêng của mình. Chỉ là… em không biết trước đây em đã cư xử với họ ra sao, nhưng…”
Cô ngập ngừng, nói tiếp: “Anh Hàn, xin lỗi, em chưa từng có kinh nghiệm làm dâu, nên chắc chắn không thể làm tròn vai một nàng dâu như mẹ anh mong muốn.”
“Em nghĩ trong thời gian này, em sẽ thôi dạy học ở trường, vừa chăm sóc Quả Quả vừa ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.”
“Nhưng rõ ràng mẹ anh không muốn em thi đại học, dù anh có kiên trì, bà cũng sẽ mong em ở nhà lo việc nội trợ, nấu nướng giặt giũ, mà điều này em không thể làm được.”
“Xin lỗi.”
Chỉ việc nội trợ thôi sao? Với tính cách của mẹ anh, cô mà ở lại, e rằng việc thi đại học của cô sẽ gặp không ít cản trở.
Thi đại học là con đường duy nhất giúp cô thoát khỏi cuộc sống hiện tại, trở lại cuộc sống trong trí nhớ của mình, cô không thể từ bỏ.
Nghe cô nói vậy, Hàn Tắc Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: “Không cần phải xin lỗi, em không sai. Nếu em không ngại, cứ thu xếp đồ đạc, theo anh về đơn vị. Hôm nay anh sẽ đến văn phòng thôn, chuyển hộ khẩu của em và Quả Quả về với anh.”
Hả?
Tô Nhược ngạc nhiên.
Cô chưa từng nghĩ đến việc đi theo anh.
Cô định tìm một chỗ ở trong khoảng một tháng, thi xong rồi sau đó sẽ đưa Hàn Quả đi học cùng mình.
Cô nhớ rằng có thể xin ký túc xá dành cho người đã kết hôn ở đại học, cô có thể ở cùng con.
Ban ngày cô sẽ đưa Hàn Quả đến nhà trẻ.
Nhưng Hàn Quả cũng là con anh, nếu có kế hoạch như vậy, cô chắc chắn phải xin phép và nhận được sự hỗ trợ của anh.
Huống chi, cô hoàn toàn không quen biết gì ở đây, kế hoạch này thực hiện chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của anh.
Chỉ là không ngờ anh lại đề xuất đưa cô đi theo.
Và chuyện chuyển hộ khẩu, có thể làm trong một ngày sao?
Ngoài ra, cô đã đăng ký thi đại học, nếu chuyển hộ khẩu, rút đơn đăng ký, chẳng phải cô sẽ phải từ bỏ kỳ thi này sao?
Cô không thể từ bỏ.
Nghĩ vậy, cô kiên quyết lắc đầu: “Em muốn thi đại học.”
Lúc thấy cô lắc đầu, lòng anh thoáng chùng xuống, nhưng khi nghe cô nói muốn thi đại học, anh lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Có vẻ như cô đã hiểu lầm.
Anh bèn giải thích: “Điều đó không thành vấn đề. Sáng mai chúng ta sẽ đi, buổi chiều anh sẽ lo xong việc chuyển hộ khẩu cho em, rồi đăng ký thi ngay ở quân khu, em sẽ thi ở tỉnh lị của tỉnh S… Chỉ cách quân khu của chúng ta ba giờ đi xe.”
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng một chút rồi cúi đầu: “Trước đây em từng nói muốn học ở Đại học Thanh Hoa, vậy đăng ký học ở đó có được không?”
Anh thấy nụ cười dịu dàng, rạng rỡ của cô,
như thể cô không bị ảnh hưởng bởi những gì vừa xảy ra, lòng anh cũng nhẹ nhõm hơn.
Anh nói: “Xin lỗi.”
Tô Nhược lắc đầu.
Đó là mẹ anh, đâu phải mẹ cô, có người mẹ như vậy, người đáng thương chính là anh.
Bị mắng chửi một chút cũng chẳng sao, nếu mẹ anh giống Lâm Uyển Hoa thì cô mới đau đầu.
Nhưng lúc này, vẻ mặt anh nghiêm túc, trông hơi đáng sợ.
Tô Nhược suy nghĩ một lúc, nhìn anh nói: “Nhưng xem tình hình này, có lẽ em không thể ở đây được nữa.”
Thấy anh không có vẻ tức giận hay cau mày, cô bèn giải thích thêm với giọng hòa nhã: “Không phải em có ý kiến gì với mẹ anh, chắc chắn bà có lý do riêng của mình. Chỉ là… em không biết trước đây em đã cư xử với họ ra sao, nhưng…”
Cô ngập ngừng, nói tiếp: “Anh Hàn, xin lỗi, em chưa từng có kinh nghiệm làm dâu, nên chắc chắn không thể làm tròn vai một nàng dâu như mẹ anh mong muốn.”
“Em nghĩ trong thời gian này, em sẽ thôi dạy học ở trường, vừa chăm sóc Quả Quả vừa ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi.”
“Nhưng rõ ràng mẹ anh không muốn em thi đại học, dù anh có kiên trì, bà cũng sẽ mong em ở nhà lo việc nội trợ, nấu nướng giặt giũ, mà điều này em không thể làm được.”
“Xin lỗi.”
Chỉ việc nội trợ thôi sao? Với tính cách của mẹ anh, cô mà ở lại, e rằng việc thi đại học của cô sẽ gặp không ít cản trở.
Thi đại học là con đường duy nhất giúp cô thoát khỏi cuộc sống hiện tại, trở lại cuộc sống trong trí nhớ của mình, cô không thể từ bỏ.
Nghe cô nói vậy, Hàn Tắc Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói: “Không cần phải xin lỗi, em không sai. Nếu em không ngại, cứ thu xếp đồ đạc, theo anh về đơn vị. Hôm nay anh sẽ đến văn phòng thôn, chuyển hộ khẩu của em và Quả Quả về với anh.”
Hả?
Tô Nhược ngạc nhiên.
Cô chưa từng nghĩ đến việc đi theo anh.
Cô định tìm một chỗ ở trong khoảng một tháng, thi xong rồi sau đó sẽ đưa Hàn Quả đi học cùng mình.
Cô nhớ rằng có thể xin ký túc xá dành cho người đã kết hôn ở đại học, cô có thể ở cùng con.
Ban ngày cô sẽ đưa Hàn Quả đến nhà trẻ.
Nhưng Hàn Quả cũng là con anh, nếu có kế hoạch như vậy, cô chắc chắn phải xin phép và nhận được sự hỗ trợ của anh.
Huống chi, cô hoàn toàn không quen biết gì ở đây, kế hoạch này thực hiện chắc chắn cần đến sự giúp đỡ của anh.
Chỉ là không ngờ anh lại đề xuất đưa cô đi theo.
Và chuyện chuyển hộ khẩu, có thể làm trong một ngày sao?
Ngoài ra, cô đã đăng ký thi đại học, nếu chuyển hộ khẩu, rút đơn đăng ký, chẳng phải cô sẽ phải từ bỏ kỳ thi này sao?
Cô không thể từ bỏ.
Nghĩ vậy, cô kiên quyết lắc đầu: “Em muốn thi đại học.”
Lúc thấy cô lắc đầu, lòng anh thoáng chùng xuống, nhưng khi nghe cô nói muốn thi đại học, anh lại thấy nhẹ nhõm hơn.
Có vẻ như cô đã hiểu lầm.
Anh bèn giải thích: “Điều đó không thành vấn đề. Sáng mai chúng ta sẽ đi, buổi chiều anh sẽ lo xong việc chuyển hộ khẩu cho em, rồi đăng ký thi ngay ở quân khu, em sẽ thi ở tỉnh lị của tỉnh S… Chỉ cách quân khu của chúng ta ba giờ đi xe.”
Nói đến đây, anh chợt nhớ ra điều gì đó, ngập ngừng một chút rồi cúi đầu: “Trước đây em từng nói muốn học ở Đại học Thanh Hoa, vậy đăng ký học ở đó có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.