Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn

Chương 25:

Đàm Diệp

13/11/2024

Đại học Thanh Hoa nằm ngay tại tỉnh lị tỉnh S.

Chỉ cách quân khu nơi anh đóng quân khoảng ba giờ lái xe, nếu đi nhanh, chỉ mất hơn hai giờ là đến. Như vậy còn tốt hơn để cô ở lại nhà.

Anh cũng không muốn cô phải ở nhà mãi. Anh chỉ có thể gặp cô và con vài ngày trong một năm.

Nghĩ vậy, tâm trạng anh trở nên thoải mái hơn nhiều.

Tô Nhược không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Cô không phải người không thực tế, đương nhiên hiểu nếu tự mình mang con ra ngoài sống sẽ gặp không ít trở ngại và rủi ro.

Riêng về phía Ngô Quế Chi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nếu không làm ảnh hưởng đến việc thi cử, thì cùng đi đến quân khu với anh rõ ràng là giải pháp dễ dàng nhất.

Duy chỉ có điều cô ngại là… người chồng này.

Cô suy nghĩ cẩn thận, cân nhắc trái phải, cuối cùng không từ chối mà chỉ nói: “Gấp quá, không biết bên đó có tiện sắp xếp không? Với lại chỗ ở của em và Quả Quả...”

Bề ngoài Hàn Tắc Thành vẫn bình tĩnh, nhưng thực chất anh luôn nín thở chờ đợi câu trả lời của cô.

Nghe cô nói vậy, anh hiểu cô đã đồng ý, lòng thả lỏng, nở một nụ cười nhạt: “Không có gì bất tiện. Sáng mai anh về đến nơi sẽ nộp đơn xin ký túc xá cho gia đình, tạm thời chúng ta có thể ở nhà khách quân khu hai ngày, sẽ sớm có phòng.”

Bình thường muốn xin ký túc xá cho gia đình có thể phải đợi lâu, nhưng đợt cuối năm quân khu có cải tạo, mới xây thêm tòa nhà cho gia đình quân nhân nên còn nhiều phòng trống.

Anh có chức vụ cao, chỉ cần nộp đơn là sẽ được duyệt nhanh chóng.

Thật dễ dàng sao?

Nhìn nụ cười của anh, Tô Nhược bỗng ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tỉnh lại, cô thấy anh cười.



Vẻ ngoài của anh lạnh lùng, gương mặt thường nghiêm nghị tạo áp lực cho người đối diện, nhưng cô không ngờ khi anh cười, dù rất nhẹ, lại vô cùng cuốn hút.

Cô định hỏi anh rằng, nếu chuyện dễ dàng như vậy, tại sao trước đây cô không đi theo anh.

Nhưng cô mấp máy môi rồi thôi, từ mẹ anh và anh nói về “ly hôn,” cô cũng đoán được rằng quan hệ của họ trước đây không tốt lắm.

Nếu không tốt thì ai biết có điều gì cấm kỵ giữa hai người, tốt nhất tạm thời không hỏi gì thêm.

Vì đang suy nghĩ, cô không nói gì.

Hàn Tắc Thành tưởng cô còn lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “A Nhược, anh biết em không nhớ gì cả, nên em yên tâm, dù em có đến quân khu, anh cũng sẽ không ép em điều gì. Khi nào em sẵn sàng, chúng ta sẽ cứ như người thân bình thường. Dù sao em là mẹ của Quả Quả, còn anh là cha của con, chúng ta vẫn là một gia đình.”

Ép buộc, ép buộc điều gì cơ?

Tô Nhược ngạc nhiên, rồi bỗng nhớ đến chuyện anh hôn cô tối qua…

Cô vốn không lo lắng chuyện đó.

Nhìn anh, cô cũng không nghĩ anh là kiểu người như vậy.

Cô chỉ ngại việc sống chung sẽ gây ngượng ngùng thôi.

Dù anh không làm gì, nhưng anh là chồng cô về danh nghĩa, sống chung vẫn có chút lúng túng… ngủ chung giường nữa...

Cô quay đi, sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, khẽ ho rồi đáp: “Ừ, được rồi.”

Nói xong lại thấy chưa đủ, cô nhẹ giọng nói thêm “Cảm ơn.”

Thấy vẻ bối rối của cô và đôi tai đỏ ửng, lòng Hàn Tắc Thành chợt dâng lên cảm giác khó tả.

Trước đây cô không ngoan ngoãn như vậy.

Cũng không mềm mỏng, dễ đỏ mặt thế này.

Anh đứng phía sau nhìn cô một lúc, rồi nói: “Được, vậy để anh đi lấy nước cho em rửa mặt. Ăn sáng xong thu dọn đồ đạc, sáng mai chúng ta đi sớm.”



Anh định khởi hành vào khoảng ba, bốn giờ sáng, như vậy trước giờ trưa là về đến quân khu, sắp xếp cho hai mẹ con xong, buổi chiều anh có thể làm xong thủ tục.

Quả thật là nhanh gọn.

Lúc này Tô Nhược không còn thấy ngại ngùng nữa, cô ngẩng đầu, hít sâu, lắc đầu cười với anh: “Không cần đâu, để em ra cùng anh. Em chưa gặp các thành viên khác trong nhà.”

Một khi đã quyết định ra đi, cô không ngại gặp bất kỳ ai nữa.

Thăm dò tình hình, nếu có gì không ổn cũng không sao, dù sao ngày mai cũng rời đi rồi.

Lúc này trong phòng khách không còn ai.

Hàn Tắc Thành dẫn Tô Nhược đi thẳng ra bếp.

Chị dâu cả Lưu Tú Mai đang múc cháo chuẩn bị mang ra, thấy Hàn Tắc Thành và Tô Nhược vào thì ngại ngùng chào “Chào nhị đệ, nhị đệ muội.”

Hàn Tắc Thành chào hỏi Lưu Tú Mai rồi đi lấy bàn chải và kem đánh răng cho Tô Nhược. Lưu Tú Mai thấy vậy, vội đặt cháo xuống, nhanh tay lấy phích nước nóng, đổ vào chậu rửa mặt cho Tô Nhược, vừa đổ nước vừa mỉm cười nói: “Nhị đệ muội, hôm nay em thấy khá hơn chưa? Nếu chưa khỏe thì cứ nghỉ ngơi thêm.”

Tô Nhược nghe nói hôm trước chị dâu cả đã chăm sóc cho mình, nên vội vàng bước tới nói: “Em tự làm được rồi, mấy ngày qua đã phiền chị chăm sóc cho em.”

Lưu Tú Mai đổ nước nóng xong, thuần thục múc thêm nước lạnh vào chậu, cười nói: “Đều là người một nhà, nhị đệ muội khách sáo làm gì. Mấy đứa con chị thường xuyên gây phiền toái cho em còn gì.”

Chị có ba đứa con, cả ba đều từng học ở trường tiểu học xã và được Tô Nhược chăm sóc chu đáo.

Nhiều năm nay, từ cậu con út Lai Xuân đến con gái Lai Thu, đều ngồi xe đạp của Tô Nhược đến trường.

Hơn nữa, Tô Nhược rất hào phóng, thường mua đồ ăn cho bọn trẻ, có gì cho Quả Quả cũng không quên dành phần cho Lai Xuân và Lai Thu.

Chị là người biết ơn, không như em út và vợ, được bố mẹ nuông chiều đến mức coi việc Tô Nhược cho bọn trẻ đồ ăn là lẽ đương nhiên.

Nhưng những điều này Tô Nhược không biết.

Cô chỉ cảm nhận được thiện ý từ Lưu Tú Mai, liền cười đáp lại, rồi cầm bàn chải và cốc nước mà Hàn Tắc Thành đưa, ra ngoài đánh răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70 Quân Tẩu Xinh Đẹp Bưu Hãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook