[Thập Niên 70] Ra Khỏi Đại Tạp Viện
Chương 47: Ăn Từng Miếng Lớn (1)
Nữ vương không ở nhà
18/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cháu đã nói với anh ấy rồi, chút chuyện này không cần người ngoài phải hao tâm tổn sức làm gì, đúng không ạ? Để cho anh ấy nhúng tay vào, không phải anh ấy đến nói giúp mà còn quấy rầy chú ba, khiến chú ba nhọc lòng rồi.”
Nói xong, Cố Thuấn Hoa nheo mắt nhìn Tô Kiến Bình: “Anh Kiến Bình, anh cũng chuẩn bị ủng nữa à, đều nghe anh nói cả rồi, anh đấy, anh là người quá tốt bụng, sợ tôi biết mà anh lại phải phí công như vậy.”
Đương nhiên trong lòng Tô Kiến Bình vẫn còn đang khiếp sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà Cố Thuấn Hoa nói những lời này trước mặt anh ta, anh ta còn có thể làm gì nữa, anh ta không biết phải nói gì, chỉ có thể mơ màng gật đầu, máy móc nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ cả thôi...”
Cố Thuấn Hoa nhìn về phía chủ nhiệm Tôn: “Anh Kiến Bình này quá tốt bụng rồi!”
Chủ nhiệm Tôn nhìn tình hình trước mắt, cuối cùng cũng có chút hiểu ra.
Mọi người đều không cách nhau xa lắm, chỉ cách vài cái ngõ, ít nhiều gì cũng nghe nói qua về chuyện của nhau.
Ông ấy nhìn Tô Kiến Bình, rồi nhìn Cố Thuấn Hoa: “Một người là viện trưởng lớn, bạn thân từ thuở nhỏ, quan hệ tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện bình thường mà.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nghe nói ở cục điện lực Tô Kiến Bình này còn phụ trách viết bản thảo, không ngờ lại không biết nói chuyện như vậy, ăn nói vô cùng vụng về, nói một lúc lâu vẫn không hiểu chuyện gì với chuyện gì, bây giờ Cố Thuấn Hoa tới rồi, chỉ cần vài ba câu là ông ấy có thể hiểu được ngay.
Ông ấy thở dài nói: “Kiến Bình, Thuấn Hoa, nói thật, chuyện này của cháu thực sự không dễ xử lý chút nào, dù sao cũng không có quy định như vậy, lại càng không có tiền lệ, nếu chú phá vỡ quy tắc thì sẽ có chuyện mất, chú cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm, nhưng Thuấn Hoa dẫn theo hai đứa bé, ngày hôm nay chú cũng đã nghĩ về chuyện này rồi, con gái chú đã nhắc tới, nó cũng cảm thấy rất khó chịu, nói chú có thể giúp thì giúp một chút, phá lệ một lần, chú cũng đang suy nghĩ về việc này mà, trời tuyết lớn, các cháu tới đây gặp chú, chú cũng hơi khó xử, thực sự không dễ dàng gì mà.”
Cố Thuấn Hoa nghe thấy những lời này, lập tức hiểu rõ, thực ra chuyện này có thể hoàn thành được.
Chẳng qua người ta là chủ nhiệm, nên mới nói vòng vo, ý rằng ông ấy có thể làm được, nhưng ông ấy làm vì bản thân, không phải vì mình đến tặng quà, mà là vì nghe con gái nhắc tới, cảm thấy Cố Thuấn Hoa khó khăn, nên ông ấy mới đặc biệt bật đèn xanh, đây là quy trình bình thường mà thôi.
Đồng thời cũng ngầm nhắc tới, ban đầu ông ấy làm được thì cũng hết cách, bây giờ ông ấy cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm để làm nó cho mình.
Thực ra chấp nhận rủi ro như vậy, Cố Thuấn Hoa có thể hiểu được, dù sao thì mười năm cũng chỉ vừa trôi qua không bao lâu, rất nhiều chuyện giống như dò đá qua sông, không ai dám làm chủ một cách dễ dàng, chỉ lo rằng sẽ gây ra rắc rối.
Cô lập tức cảm kích nói: “Chú ba, một mình người phụ nữ ly dị như cháu còn dẫn theo hai đứa nhỏ từ binh đoàn Nội Mông Cổ về đây, cháu đã không còn đường lùi nữa rồi, thủ đô bỏ sót không cho đăng ký hộ khẩu, cháu cũng hết cách! Cháu biết việc này không dễ xử lý, để chú phải chịu trách nhiệm nguy hiểm như vậy, lần này nếu chú ba làm được, cháu sẽ ghi nợ ân tình này với chú ba.”
Tô Kiến Bình ngây người đứng ở nơi đó, trong đầu vô cùng rối bời, nghe nói như vậy, anh ta lại ngu ngốc gật đầu: “Đúng, đúng, đúng.”
Trong khi nói chuyện, trong sân có người gọi tên chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn vội nói: “Đến lúc ăn cơm rồi, chú phải vào trong.”
Ông ấy cúi đầu nhìn đôi ủng trong tay, cười nói: “Cái này thì thôi đi, thứ tốt như thế, cậu giữ lại cho bản thân dùng đi, tốt như vậy, trời lạnh đi sẽ không bị lạnh chân, mau cầm lấy đi.”
Nói xong lập tức nhét vào tay Tô Kiến Bình.
Lúc này Tô Kiến Bình đã tỉnh lại một chút, biết chuyện này nhất định sẽ không xong, khẽ cắn răng, nhận lại.
Nhưng chủ nhiệm Tôn không thực sự muốn trả lại cho anh ta, trong lời nói của ông ấy có ẩn ý, giả bộ một chút, không ngờ anh ta lại thực sự đưa tay nhận lấy, khiến ông ấy cũng phải sững sờ.
Như vậy là muốn làm gì chứ?
Cố Thuấn Hoa nhìn cảnh này, trong lòng khẽ cười khẩy, còn muốn lấy đôi ủng này để đi vào chân, vậy mà cũng nghĩ ra! Trời đất!
Cô dùng tay, ra sức đẩy chiếc ủng về phía chủ nhiệm Tôn: “Chủ nhiệm, chú nhận đi, chú tuyệt đối đừng khách sáo.”
Chủ nhiệm Tôn lập tức cười haha, nhận lấy chiếc ủng.
Cố Thuấn Hoa kéo Tô Kiến Bình một cái: “Anh Kiến Bình, đi thôi.”
Chủ nhiệm Tôn mỉm cười vẫy tay, mang theo đôi ủng hài lòng đi vào trong nhà, Cố Thuấn Hoa và Tô Kiến Bình trở về.
“Cháu đã nói với anh ấy rồi, chút chuyện này không cần người ngoài phải hao tâm tổn sức làm gì, đúng không ạ? Để cho anh ấy nhúng tay vào, không phải anh ấy đến nói giúp mà còn quấy rầy chú ba, khiến chú ba nhọc lòng rồi.”
Nói xong, Cố Thuấn Hoa nheo mắt nhìn Tô Kiến Bình: “Anh Kiến Bình, anh cũng chuẩn bị ủng nữa à, đều nghe anh nói cả rồi, anh đấy, anh là người quá tốt bụng, sợ tôi biết mà anh lại phải phí công như vậy.”
Đương nhiên trong lòng Tô Kiến Bình vẫn còn đang khiếp sợ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng mà Cố Thuấn Hoa nói những lời này trước mặt anh ta, anh ta còn có thể làm gì nữa, anh ta không biết phải nói gì, chỉ có thể mơ màng gật đầu, máy móc nói: “Không có gì, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ cả thôi...”
Cố Thuấn Hoa nhìn về phía chủ nhiệm Tôn: “Anh Kiến Bình này quá tốt bụng rồi!”
Chủ nhiệm Tôn nhìn tình hình trước mắt, cuối cùng cũng có chút hiểu ra.
Mọi người đều không cách nhau xa lắm, chỉ cách vài cái ngõ, ít nhiều gì cũng nghe nói qua về chuyện của nhau.
Ông ấy nhìn Tô Kiến Bình, rồi nhìn Cố Thuấn Hoa: “Một người là viện trưởng lớn, bạn thân từ thuở nhỏ, quan hệ tốt, giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện bình thường mà.”
Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nghe nói ở cục điện lực Tô Kiến Bình này còn phụ trách viết bản thảo, không ngờ lại không biết nói chuyện như vậy, ăn nói vô cùng vụng về, nói một lúc lâu vẫn không hiểu chuyện gì với chuyện gì, bây giờ Cố Thuấn Hoa tới rồi, chỉ cần vài ba câu là ông ấy có thể hiểu được ngay.
Ông ấy thở dài nói: “Kiến Bình, Thuấn Hoa, nói thật, chuyện này của cháu thực sự không dễ xử lý chút nào, dù sao cũng không có quy định như vậy, lại càng không có tiền lệ, nếu chú phá vỡ quy tắc thì sẽ có chuyện mất, chú cũng sẽ phải gánh vác trách nhiệm, nhưng Thuấn Hoa dẫn theo hai đứa bé, ngày hôm nay chú cũng đã nghĩ về chuyện này rồi, con gái chú đã nhắc tới, nó cũng cảm thấy rất khó chịu, nói chú có thể giúp thì giúp một chút, phá lệ một lần, chú cũng đang suy nghĩ về việc này mà, trời tuyết lớn, các cháu tới đây gặp chú, chú cũng hơi khó xử, thực sự không dễ dàng gì mà.”
Cố Thuấn Hoa nghe thấy những lời này, lập tức hiểu rõ, thực ra chuyện này có thể hoàn thành được.
Chẳng qua người ta là chủ nhiệm, nên mới nói vòng vo, ý rằng ông ấy có thể làm được, nhưng ông ấy làm vì bản thân, không phải vì mình đến tặng quà, mà là vì nghe con gái nhắc tới, cảm thấy Cố Thuấn Hoa khó khăn, nên ông ấy mới đặc biệt bật đèn xanh, đây là quy trình bình thường mà thôi.
Đồng thời cũng ngầm nhắc tới, ban đầu ông ấy làm được thì cũng hết cách, bây giờ ông ấy cũng sẽ gánh chịu nguy hiểm để làm nó cho mình.
Thực ra chấp nhận rủi ro như vậy, Cố Thuấn Hoa có thể hiểu được, dù sao thì mười năm cũng chỉ vừa trôi qua không bao lâu, rất nhiều chuyện giống như dò đá qua sông, không ai dám làm chủ một cách dễ dàng, chỉ lo rằng sẽ gây ra rắc rối.
Cô lập tức cảm kích nói: “Chú ba, một mình người phụ nữ ly dị như cháu còn dẫn theo hai đứa nhỏ từ binh đoàn Nội Mông Cổ về đây, cháu đã không còn đường lùi nữa rồi, thủ đô bỏ sót không cho đăng ký hộ khẩu, cháu cũng hết cách! Cháu biết việc này không dễ xử lý, để chú phải chịu trách nhiệm nguy hiểm như vậy, lần này nếu chú ba làm được, cháu sẽ ghi nợ ân tình này với chú ba.”
Tô Kiến Bình ngây người đứng ở nơi đó, trong đầu vô cùng rối bời, nghe nói như vậy, anh ta lại ngu ngốc gật đầu: “Đúng, đúng, đúng.”
Trong khi nói chuyện, trong sân có người gọi tên chủ nhiệm Tôn, chủ nhiệm Tôn vội nói: “Đến lúc ăn cơm rồi, chú phải vào trong.”
Ông ấy cúi đầu nhìn đôi ủng trong tay, cười nói: “Cái này thì thôi đi, thứ tốt như thế, cậu giữ lại cho bản thân dùng đi, tốt như vậy, trời lạnh đi sẽ không bị lạnh chân, mau cầm lấy đi.”
Nói xong lập tức nhét vào tay Tô Kiến Bình.
Lúc này Tô Kiến Bình đã tỉnh lại một chút, biết chuyện này nhất định sẽ không xong, khẽ cắn răng, nhận lại.
Nhưng chủ nhiệm Tôn không thực sự muốn trả lại cho anh ta, trong lời nói của ông ấy có ẩn ý, giả bộ một chút, không ngờ anh ta lại thực sự đưa tay nhận lấy, khiến ông ấy cũng phải sững sờ.
Như vậy là muốn làm gì chứ?
Cố Thuấn Hoa nhìn cảnh này, trong lòng khẽ cười khẩy, còn muốn lấy đôi ủng này để đi vào chân, vậy mà cũng nghĩ ra! Trời đất!
Cô dùng tay, ra sức đẩy chiếc ủng về phía chủ nhiệm Tôn: “Chủ nhiệm, chú nhận đi, chú tuyệt đối đừng khách sáo.”
Chủ nhiệm Tôn lập tức cười haha, nhận lấy chiếc ủng.
Cố Thuấn Hoa kéo Tô Kiến Bình một cái: “Anh Kiến Bình, đi thôi.”
Chủ nhiệm Tôn mỉm cười vẫy tay, mang theo đôi ủng hài lòng đi vào trong nhà, Cố Thuấn Hoa và Tô Kiến Bình trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.