Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Chương 10: Quyết Ý Đi Theo 1
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
28/10/2022
Bên trong hộp cơm là cháo gạo trắng, bên trên lớp cháo đậm đặc che kín hai cái trứng tráng xì dầu.
Kiều Trà Trà đỏ mắt, nhìn con trai nép ở bên người cô ngủ mất, cắn môi không nói chuyện.
"Con ăn phần con, mẹ còn có thể bạc đãi Hoành Hoành hay sao? Đứa nhỏ mệt mỏi một ngày, chờ nó tỉnh lại mẹ lại đi múc thêm." Mẹ Kiều thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cục nợ này còn đang bởi vì chuyện bảo cô bỏ đứa nhỏ mà buồn bực.
Kiều Trà Trà lúc này mới cầm lấy thìa ăn cơm, phần cháo ấm áp cùng trứng gà dùng mỡ heo rán, lại dùng xì dầu hầm, cuối cùng bổ sung năng lượng cho cô.
Vị ngon của đồ ăn ít nhiều luôn có thể an ủi lòng người, sau khi ăn sạch sẽ hộp cơm, Kiều Trà Trà rốt cục cũng có thể bình tĩnh trở lại, ngẫm lại chuyện tương lai.
Mẹ Kiều dọn dẹp hộp cơm, cũng hỏi cô: "Con muốn giữ đứa nhỏ lại, cũng không muốn cùng Tiểu Ninh phân rõ quan hệ, con dự định xử lý như thế nào?"
Đúng vậy, định làm như thế nào?
Về nhà họ Kiều? Không thể trở về, trừ phi bỏ đứa nhỏ, lại đăng báo cùng Ninh Du phân rõ quan hệ. Nếu không cô trở về khiến nhà họ Kiều, thậm chí đến nhà chị cả cũng bị liên lụy theo.
Mình thuê nhà ở bên ngoài? Thuê không được, chờ hai ngày nữa chuyện Ninh Du được quyết định, không ai sẽ mạo hiểm cho cô thuê.
Vậy làm thế nào? Công việc ở cung tiêu xã, cô không làm được. Đồng thời, Kiều Trà Trà thậm chí cảm thấy bản thân sẽ còn bị chuyển đến phòng vệ sinh quét dọn, giống như những người bây giờ được phân phối đi quét đường quét nhà cầu trên đường, đã từng có ông cụ nắm giữ ba căn Tứ Hợp Viện bị như vậy.
Ông cụ mang theo cháu nội trai ở tại gian nhỏ âm u bên cạnh nhà xí, đi sớm về tối làm việc, mỗi tháng chỉ có mấy đồng phụ cấp, ăn chính là bánh bã đậu và khoai lang. Ngày lễ ngày tết chỉ được ăn mì đen, mỗi khi đến ngày hôm đó mới có thể nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của cháu trai nhỏ.
Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà giật cả mình.
Không được, cho dù cùng Ninh Du bị chuyển xuống, đến một cái thôn xa xôi nào đó hoặc là đến nông trường cũng tốt hơn một mình cô mang theo con ở chỗ này ngày qua ngày quét đường móc nhà vệ sinh!
Kỳ thật ở cùng Ninh Du cũng không có gì to tát, Kiều Trà Trà cố nén nước mắt nghĩ như vậy.
Lên núi thì lên thôi, xuống ruộng thì xuống thôi, huống hồ cô còn có một cái không gian nhỏ, mấy năm nay giống như hamster thu thập vật tư lấp đầy không gian nhỏ đó lại.
Nước mắt Kiều Trà Trà lạch cạch lạch cạch chảy xuống, ngón tay còn bấu góc chăn, căm giận thầm nghĩ: Không gian này quả nhiên mẹ nó thật hữu dụng!
Ban đêm, sau khi Hoành Hoành ăn cơm tối xong liền được cha Kiều chạy tới đón về nhà. Đứa nhỏ mới ba tuổi, ngây thơ không biết chuyện, ai cũng sẽ khoan dung với cậu bé. Mà Kiều Trà Trà ư, nghênh đón một đợt lại một đợt nhân viên điều tra.
Kiều Trà Trà thái độ tốt đẹp, nhưng ngoại trừ lắc đầu nói đúng là không biết.
Cô thật sự không biết, cô không quen thầy Ninh Du, tư liệu mà những người này nói cô cũng chưa có xem, biểu hiện trên mặt không làm giả, hỏi thế nào cũng không có sơ hở, mấy đợt nhân viên điều tra hai mặt nhìn nhau, điều tra không có tiến triển gì!
Kiều Trà Trà cứ như vậy bị hỏi ba ngày.
Ba ngày sau đó, thân thể cô khôi phục không ít, lúc sắp xuất viện ngoài ý muốn gặp được người quen.
Ai đây? Là Tạ Thiện Văn, người đã từng đến nhà cô ăn cơm, được Ninh Du gọi là sư đệ.
Kiều Trà Trà đối với người này kỳ thật không có ấn tượng gì, anh ta mặc áo sơ mi trắng đeo kính mắt nhã nhặn, lúc đến nhà cô nói cũng ít, lúc trước tán gẫu qua mấy lần, chỉ biết là anh ta cũng là người thủ đô, trong nhà không cha không mẹ, chỉ có một ông chú.
Nghe Ninh Du nói, hai người lúc học trung học chính là bạn học, nhưng mà lúc học đại học mới quen, về sau lại cùng nhau tiến vào cùng một đơn vị, theo cùng một người hướng dẫn, quan hệ lúc này mới càng ngày càng thân thiết.
Anh ta bỗng nhiên đến thăm, Kiều Trà Trà có chút bất ngờ.
Kiều Trà Trà đỏ mắt, nhìn con trai nép ở bên người cô ngủ mất, cắn môi không nói chuyện.
"Con ăn phần con, mẹ còn có thể bạc đãi Hoành Hoành hay sao? Đứa nhỏ mệt mỏi một ngày, chờ nó tỉnh lại mẹ lại đi múc thêm." Mẹ Kiều thiếu chút nữa mắt trợn trắng, cục nợ này còn đang bởi vì chuyện bảo cô bỏ đứa nhỏ mà buồn bực.
Kiều Trà Trà lúc này mới cầm lấy thìa ăn cơm, phần cháo ấm áp cùng trứng gà dùng mỡ heo rán, lại dùng xì dầu hầm, cuối cùng bổ sung năng lượng cho cô.
Vị ngon của đồ ăn ít nhiều luôn có thể an ủi lòng người, sau khi ăn sạch sẽ hộp cơm, Kiều Trà Trà rốt cục cũng có thể bình tĩnh trở lại, ngẫm lại chuyện tương lai.
Mẹ Kiều dọn dẹp hộp cơm, cũng hỏi cô: "Con muốn giữ đứa nhỏ lại, cũng không muốn cùng Tiểu Ninh phân rõ quan hệ, con dự định xử lý như thế nào?"
Đúng vậy, định làm như thế nào?
Về nhà họ Kiều? Không thể trở về, trừ phi bỏ đứa nhỏ, lại đăng báo cùng Ninh Du phân rõ quan hệ. Nếu không cô trở về khiến nhà họ Kiều, thậm chí đến nhà chị cả cũng bị liên lụy theo.
Mình thuê nhà ở bên ngoài? Thuê không được, chờ hai ngày nữa chuyện Ninh Du được quyết định, không ai sẽ mạo hiểm cho cô thuê.
Vậy làm thế nào? Công việc ở cung tiêu xã, cô không làm được. Đồng thời, Kiều Trà Trà thậm chí cảm thấy bản thân sẽ còn bị chuyển đến phòng vệ sinh quét dọn, giống như những người bây giờ được phân phối đi quét đường quét nhà cầu trên đường, đã từng có ông cụ nắm giữ ba căn Tứ Hợp Viện bị như vậy.
Ông cụ mang theo cháu nội trai ở tại gian nhỏ âm u bên cạnh nhà xí, đi sớm về tối làm việc, mỗi tháng chỉ có mấy đồng phụ cấp, ăn chính là bánh bã đậu và khoai lang. Ngày lễ ngày tết chỉ được ăn mì đen, mỗi khi đến ngày hôm đó mới có thể nhìn thấy gương mặt thỏa mãn của cháu trai nhỏ.
Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà giật cả mình.
Không được, cho dù cùng Ninh Du bị chuyển xuống, đến một cái thôn xa xôi nào đó hoặc là đến nông trường cũng tốt hơn một mình cô mang theo con ở chỗ này ngày qua ngày quét đường móc nhà vệ sinh!
Kỳ thật ở cùng Ninh Du cũng không có gì to tát, Kiều Trà Trà cố nén nước mắt nghĩ như vậy.
Lên núi thì lên thôi, xuống ruộng thì xuống thôi, huống hồ cô còn có một cái không gian nhỏ, mấy năm nay giống như hamster thu thập vật tư lấp đầy không gian nhỏ đó lại.
Nước mắt Kiều Trà Trà lạch cạch lạch cạch chảy xuống, ngón tay còn bấu góc chăn, căm giận thầm nghĩ: Không gian này quả nhiên mẹ nó thật hữu dụng!
Ban đêm, sau khi Hoành Hoành ăn cơm tối xong liền được cha Kiều chạy tới đón về nhà. Đứa nhỏ mới ba tuổi, ngây thơ không biết chuyện, ai cũng sẽ khoan dung với cậu bé. Mà Kiều Trà Trà ư, nghênh đón một đợt lại một đợt nhân viên điều tra.
Kiều Trà Trà thái độ tốt đẹp, nhưng ngoại trừ lắc đầu nói đúng là không biết.
Cô thật sự không biết, cô không quen thầy Ninh Du, tư liệu mà những người này nói cô cũng chưa có xem, biểu hiện trên mặt không làm giả, hỏi thế nào cũng không có sơ hở, mấy đợt nhân viên điều tra hai mặt nhìn nhau, điều tra không có tiến triển gì!
Kiều Trà Trà cứ như vậy bị hỏi ba ngày.
Ba ngày sau đó, thân thể cô khôi phục không ít, lúc sắp xuất viện ngoài ý muốn gặp được người quen.
Ai đây? Là Tạ Thiện Văn, người đã từng đến nhà cô ăn cơm, được Ninh Du gọi là sư đệ.
Kiều Trà Trà đối với người này kỳ thật không có ấn tượng gì, anh ta mặc áo sơ mi trắng đeo kính mắt nhã nhặn, lúc đến nhà cô nói cũng ít, lúc trước tán gẫu qua mấy lần, chỉ biết là anh ta cũng là người thủ đô, trong nhà không cha không mẹ, chỉ có một ông chú.
Nghe Ninh Du nói, hai người lúc học trung học chính là bạn học, nhưng mà lúc học đại học mới quen, về sau lại cùng nhau tiến vào cùng một đơn vị, theo cùng một người hướng dẫn, quan hệ lúc này mới càng ngày càng thân thiết.
Anh ta bỗng nhiên đến thăm, Kiều Trà Trà có chút bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.