Thập Niên 70: Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn
Chương 9: Xảy Ra Chuyện Chuyển Xuống 3
Đại Nga Đạp Tuyết Nê
27/10/2022
Trong phòng bệnh.
Kiều Trà Trà ngất hơn nửa giờ rốt cục từ từ tỉnh lại, chị dâu Tần đợi cô cả người sau khi lấy lại tinh thần mới đi.
Hành Hành cố nén nước mắt, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay Kiều Trà Trà, học dáng vẻ lúc mình sinh bệnh an ủi mẹ mình.
Cỗ sợ hãi luống cuống trong thân thể Kiều Trà Trà kia rốt cục cũng tiêu tan đi chút ít, trong lòng mềm mềm, mũi ê ẩm, nói: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ không có chuyện gì." Cô cũng không thể có chuyện gì được, bằng không con cô làm sao bây giờ đây?
"Mẹ, phải, ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, không thể sợ đau." Đứa bé lúc này nước mắt chảy ngang, nói chuyện còn lấp vấp.
Cu cậu còn nhỏ, hôm nay mới chính thức tròn ba tuổi tròn, căn bản không rõ ràng chuyện gì xảy ra, vừa khóc vừa an ủi: "Đi tìm cha, tìm cha chăm mẹ."
Kiều Trà Trà nghe vậy trong lòng khó chịu, hai mắt vô thần nhìn qua trần nhà trắng như tuyết, cô cũng muốn tìm.
Chạng vạng tối.
Ráng chiều vàng kim, xuyên qua cửa sổ thủy tinh của bệnh viện, Kiều Trà Trà chỉ cảm thấy cảnh sắc ấm áp lúc trước đều trở nên vô cùng thê lương.
Buổi chiều chị dâu Tần lại tới, nói trong nhà bị lật đến long trời lở đất, phàm là có mấy vật có giá trị đều bị mang đi, chỉ còn một mảnh sân hỗn độn. Không đúng, nhà cũng sắp không còn, nói là phải sung công.
Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà không khỏi cắn chặt bờ môi trắng bệch, nên làm cái gì, phải làm sao? Đầu cô loạn thành một bầy bột nhão. Không ai dám dính chuyện Cách ủy hội, không ai dám đi nghe ngóng.
Thím Tần tốt bụng, cầm cho cô bộ đồ rửa mặt, thuận tiện mang đến một tin tức.
Thím ấy nói: "Hổ Tử bảo hôm nay trong nội viện có một đám người tới, cũng không lâu sau Tiểu Ninh và thầy của cậu ấy liền bị mang đi, có người nói thầy Tiểu Ninh cùng chuyên gia tới từ Liên Xô năm đó có liên hệ. Cháu đừng sốt ruột, Hổ Tử còn nói, trong nội viện cũng có rất nhiều người đang vì Tiểu Ninh mà chạy vạy."
Hổ Tử chính là đứa con trai út được Ninh Du giới thiệu, đến nhà ăn làm việc. Cha Ninh Du làm việc ở trong viện nhiều năm, để lại không ít mối quan hệ, xem chừng hẳn là có thể chạy vạy được chút.
Nói xong, thím Tần liền đi. Kiều Trà Trà nghe xong hơi mờ mịt, mà sau đó trong lòng chấn động.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua Ninh Du có nói, Ninh Du nói anh muốn bỏ một số tài liệu của thầy giáo vào bên trong không gian của cô...
Là bởi vì chuyện này sao, hay là bởi vì những chuyện khác? Hơn nữa Ninh Du nhà cô cũng không phải là một người sơ ý chủ quan, anh làm việc cẩn thận, có khi có thể nói là lo trước lo sau, hận không thể đi một bước nhìn ba bước, làm sao lại bị người nắm thóp được cơ chứ?
Chỉ có thể là bởi vì chuyện này, có thể để cho Ninh Du phá hỏng nguyên tắc không sử dụng không gian, nói rõ tư liệu này rất là khó giải quyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước nhìn thấy, hốc mắt Kiều Trà Trà bỗng dưng đỏ lên.
Mấy năm nay cuộc sống của cô trôi qua quá hài lòng, trong lúc nhất thời cô căn bản tìm không thấy biện pháp gì, như là một người mù bị lấy mất gậy, đứng ở trên đường xe qua lại như nước, không biết như thế nào cho phải.
Nước mắt Kiều Trà Trà nhịn thật lâu, lạch cạch một tiếng rốt cục rơi xuống.
"Khóc cái gì!"
Mẹ Kiều bưng hộp cơm vội vã đi tới: "Mau ăn mau ăn, bác sĩ nói con phải tĩnh tâm. Đều nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, con lúc này ở trong bệnh viện này đều là suy nghĩ vô ích."
Bà cũng là buổi chiều mới tới, sau khi nghe được tin tức liền chạy đến. Mẹ chồng kia của con gái cũng tới một hồi, khóc bù lu bù loa, bị bà tức giận mời đi.
Vị kia cũng là người tài ba, con xảy ra chuyện nói thế nào cũng phải đi hỏi thăm một chút đi, tốt xấu gì cũng thử một chút. Nhưng bà ta ngược lại là bụm mặt khóc không thôi, con gái tôi khóc, bà đây làm mẹ chồng cũng khóc, mẹ chồng nàng dâu hai người khóc lóc, thân thể con gái tôi làm sao bây giờ? Nhìn bộ dáng này của con gái mà xem, bà thở dài thật sâu.
Con cái đều là quỷ đòi nợ, người khác có thể trốn, bà có thể trốn sao? Còn không phải thu dọn đồ đạc chạy đến chăm sóc, thuận tiện...
Thuận tiện thuyết phục con gái, để cô bỏ đứa nhỏ trong bụng đi.
Không phải bà làm bà ngoại lòng dạ ác độc, thật sự là bà làm mẹ cũng thương con gái mình. Ninh Du không có tin tức, kết quả tốt nhất cũng là chuyển xuống, chẳng lẽ con gái bà còn phải vác bụng bầu đi theo?
Thừa dịp tháng nhỏ bỏ đứa nhỏ, lại phân rõ quan hệ, đối với con gái và cháu ngoại của bà đều tốt không phải sao? Cho dù là Ninh Du, anh cũng sẽ để Trà Trà làm như thế.
Nhưng con bé chết tiệt kia chết sống không chịu, nói cái gì đứa bé còn nó còn, quả thực là bột nhão dán não, hồ đồ đến cực điểm.
Thật thật tức chết người đi được.
Kiều Trà Trà ngất hơn nửa giờ rốt cục từ từ tỉnh lại, chị dâu Tần đợi cô cả người sau khi lấy lại tinh thần mới đi.
Hành Hành cố nén nước mắt, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cánh tay Kiều Trà Trà, học dáng vẻ lúc mình sinh bệnh an ủi mẹ mình.
Cỗ sợ hãi luống cuống trong thân thể Kiều Trà Trà kia rốt cục cũng tiêu tan đi chút ít, trong lòng mềm mềm, mũi ê ẩm, nói: "Đừng sợ đừng sợ, mẹ không có chuyện gì." Cô cũng không thể có chuyện gì được, bằng không con cô làm sao bây giờ đây?
"Mẹ, phải, ngoan ngoãn tiêm thuốc, uống thuốc, không thể sợ đau." Đứa bé lúc này nước mắt chảy ngang, nói chuyện còn lấp vấp.
Cu cậu còn nhỏ, hôm nay mới chính thức tròn ba tuổi tròn, căn bản không rõ ràng chuyện gì xảy ra, vừa khóc vừa an ủi: "Đi tìm cha, tìm cha chăm mẹ."
Kiều Trà Trà nghe vậy trong lòng khó chịu, hai mắt vô thần nhìn qua trần nhà trắng như tuyết, cô cũng muốn tìm.
Chạng vạng tối.
Ráng chiều vàng kim, xuyên qua cửa sổ thủy tinh của bệnh viện, Kiều Trà Trà chỉ cảm thấy cảnh sắc ấm áp lúc trước đều trở nên vô cùng thê lương.
Buổi chiều chị dâu Tần lại tới, nói trong nhà bị lật đến long trời lở đất, phàm là có mấy vật có giá trị đều bị mang đi, chỉ còn một mảnh sân hỗn độn. Không đúng, nhà cũng sắp không còn, nói là phải sung công.
Nghĩ như vậy, Kiều Trà Trà không khỏi cắn chặt bờ môi trắng bệch, nên làm cái gì, phải làm sao? Đầu cô loạn thành một bầy bột nhão. Không ai dám dính chuyện Cách ủy hội, không ai dám đi nghe ngóng.
Thím Tần tốt bụng, cầm cho cô bộ đồ rửa mặt, thuận tiện mang đến một tin tức.
Thím ấy nói: "Hổ Tử bảo hôm nay trong nội viện có một đám người tới, cũng không lâu sau Tiểu Ninh và thầy của cậu ấy liền bị mang đi, có người nói thầy Tiểu Ninh cùng chuyên gia tới từ Liên Xô năm đó có liên hệ. Cháu đừng sốt ruột, Hổ Tử còn nói, trong nội viện cũng có rất nhiều người đang vì Tiểu Ninh mà chạy vạy."
Hổ Tử chính là đứa con trai út được Ninh Du giới thiệu, đến nhà ăn làm việc. Cha Ninh Du làm việc ở trong viện nhiều năm, để lại không ít mối quan hệ, xem chừng hẳn là có thể chạy vạy được chút.
Nói xong, thím Tần liền đi. Kiều Trà Trà nghe xong hơi mờ mịt, mà sau đó trong lòng chấn động.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến hôm qua Ninh Du có nói, Ninh Du nói anh muốn bỏ một số tài liệu của thầy giáo vào bên trong không gian của cô...
Là bởi vì chuyện này sao, hay là bởi vì những chuyện khác? Hơn nữa Ninh Du nhà cô cũng không phải là một người sơ ý chủ quan, anh làm việc cẩn thận, có khi có thể nói là lo trước lo sau, hận không thể đi một bước nhìn ba bước, làm sao lại bị người nắm thóp được cơ chứ?
Chỉ có thể là bởi vì chuyện này, có thể để cho Ninh Du phá hỏng nguyên tắc không sử dụng không gian, nói rõ tư liệu này rất là khó giải quyết.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước nhìn thấy, hốc mắt Kiều Trà Trà bỗng dưng đỏ lên.
Mấy năm nay cuộc sống của cô trôi qua quá hài lòng, trong lúc nhất thời cô căn bản tìm không thấy biện pháp gì, như là một người mù bị lấy mất gậy, đứng ở trên đường xe qua lại như nước, không biết như thế nào cho phải.
Nước mắt Kiều Trà Trà nhịn thật lâu, lạch cạch một tiếng rốt cục rơi xuống.
"Khóc cái gì!"
Mẹ Kiều bưng hộp cơm vội vã đi tới: "Mau ăn mau ăn, bác sĩ nói con phải tĩnh tâm. Đều nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, con lúc này ở trong bệnh viện này đều là suy nghĩ vô ích."
Bà cũng là buổi chiều mới tới, sau khi nghe được tin tức liền chạy đến. Mẹ chồng kia của con gái cũng tới một hồi, khóc bù lu bù loa, bị bà tức giận mời đi.
Vị kia cũng là người tài ba, con xảy ra chuyện nói thế nào cũng phải đi hỏi thăm một chút đi, tốt xấu gì cũng thử một chút. Nhưng bà ta ngược lại là bụm mặt khóc không thôi, con gái tôi khóc, bà đây làm mẹ chồng cũng khóc, mẹ chồng nàng dâu hai người khóc lóc, thân thể con gái tôi làm sao bây giờ? Nhìn bộ dáng này của con gái mà xem, bà thở dài thật sâu.
Con cái đều là quỷ đòi nợ, người khác có thể trốn, bà có thể trốn sao? Còn không phải thu dọn đồ đạc chạy đến chăm sóc, thuận tiện...
Thuận tiện thuyết phục con gái, để cô bỏ đứa nhỏ trong bụng đi.
Không phải bà làm bà ngoại lòng dạ ác độc, thật sự là bà làm mẹ cũng thương con gái mình. Ninh Du không có tin tức, kết quả tốt nhất cũng là chuyển xuống, chẳng lẽ con gái bà còn phải vác bụng bầu đi theo?
Thừa dịp tháng nhỏ bỏ đứa nhỏ, lại phân rõ quan hệ, đối với con gái và cháu ngoại của bà đều tốt không phải sao? Cho dù là Ninh Du, anh cũng sẽ để Trà Trà làm như thế.
Nhưng con bé chết tiệt kia chết sống không chịu, nói cái gì đứa bé còn nó còn, quả thực là bột nhão dán não, hồ đồ đến cực điểm.
Thật thật tức chết người đi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.