[Thập Niên 70] Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Và Bàn Tay Vàng Của Các Con Hợp Nhất
Chương 3: Xuyên Sách (3)
Thiết Thái Hậu
18/12/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trên đường nguyên chủ đi nương nhờ nhà dì thì dưới sự trùng hợp của nhân duyên cứu được mẹ của Thiệu Thừa Nguyên, bởi vậy mà dập đầu đầu mất trí nhớ cũng quên mất thanh mai trúc mã ngày xưa.
Mẹ Thiệu thấy cô đáng thương, lại bởi vì là cứu mình nên mới mất trí nhớ cho nên chủ động mai mối cô cho con trai mình.
Nguyên chủ quên luôn cả bản thân mình, tất nhiên là muốn giữ chặt lấy cây cỏ cứu mạng Thiệu Thừa Nguyên này.
Lúc còn nhỏ khi nhà họ Thiệu thay đổi bất ngờ, ba anh chợt qua đời, đây cũng là đả kích không nhỏ với Thiệu Thừa Nguyên cho nên anh đã tham gia quân ngũ 3 năm mà chưa về nhà, trong lòng cảm thấy rất nợ mẹ mình.
Nên khi mẹ Thiệu đề nghị anh kết hôn cùng nguyên chủ thì Thiệu Thừa Nguyên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Về sau nguyên chủ mang thai, ngay trước khi cô chuyển dạ mấy ngày, người của quân đội đến thông báo Thiệu Thừa Nguyên ‘hi sinh’ trong một lần làm nhiệm vụ. Mẹ Thiệu khó mà chấp nhận chuyện con trai mình chết cho nên lao ra khỏi nhà, đến nay vẫn chưa về.
Căn cứ vào trong sách miêu tả, bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ, người đụng mẹ Thiệu chính là người thân thất lạc từ nhỏ của bà ấy, thông qua các khía cạnh mà tác giả miêu tả thì có vẻ đó là một nhân vật lớn trong thành.
Chỉ là mẹ Thiệu lâm vào hôn mê, tính mạng nguy cấp cho nên đối phương nhanh chóng đưa ra quyết định mang người đến kinh thành điều trị.
Thời gian ngay trước khi Thu Nhất Nặc sinh con một ngày.
Nghe nói mẹ Thiệu được cấp cứu xong thì mất trí nhớ, ngay cả mình có con trai cũng quên không còn một chút nào.
Có thể nói là cuốn niên đại văn này đã sử dụng tất cả những trò đùa về chuyện mất trí nhớ.
Lúc nguyên chủ sinh con thì cũng khôi phục ký ức, nhớ tới ngựa tre khi xưa, còn có những lời thề non hẹn biển thì cũng không ở cữ nữa mà lập tức chạy về quê.
Vừa vặn đúng lúc nam chính tìm không được nguyên chủ, hai năm sau sẽ được nữ chính cứu vớt.
Nguyên chủ không chấp nhận được chuyện này cho nên hắc hóa ngay tại chỗ.
Đằng sau chính là một loạt hành vi tự tìm đường chết, nữ chính khoan dung đại độ không truy cứu khiến cho nam chính càng ngày càng chán ghét nam chính, mà cũng càng ngày càng thích nữ chính.
Còn về chuyện tác giả miêu tả Thiệu Thừa Nguyên tốn nhiều giấy mực như thế là bởi vì anh hoàn toàn không chết mà ngược lại còn được thăng chức vì làm nhiệm vụ, tương lai còn làm cả thủ trưởng.
Thiệu Thừa Nguyên chính là nhân vật được tác giả cho thêm vào vì giúp đỡ nam nữ chính giải quyết tất cả mọi chuyện bất bình trong cuộc sống của bọn họ.
Thiệu Thừa Nguyên hiểu rõ lí lẽ, sau khi biết vợ của mình làm những chuyện như vậy thì cũng không ly hôn với cô mà thậm chí còn dọn dẹp tàn cục cho cô rất nhiều lần.
Trong công việc thì anh liên tục đề bạt nam chính, về sau khi nhận lại mẹ Thiệu thì nữ chính còn được nhà ngoại giúp không ít.
Trên đường nguyên chủ đi nương nhờ nhà dì thì dưới sự trùng hợp của nhân duyên cứu được mẹ của Thiệu Thừa Nguyên, bởi vậy mà dập đầu đầu mất trí nhớ cũng quên mất thanh mai trúc mã ngày xưa.
Mẹ Thiệu thấy cô đáng thương, lại bởi vì là cứu mình nên mới mất trí nhớ cho nên chủ động mai mối cô cho con trai mình.
Nguyên chủ quên luôn cả bản thân mình, tất nhiên là muốn giữ chặt lấy cây cỏ cứu mạng Thiệu Thừa Nguyên này.
Lúc còn nhỏ khi nhà họ Thiệu thay đổi bất ngờ, ba anh chợt qua đời, đây cũng là đả kích không nhỏ với Thiệu Thừa Nguyên cho nên anh đã tham gia quân ngũ 3 năm mà chưa về nhà, trong lòng cảm thấy rất nợ mẹ mình.
Nên khi mẹ Thiệu đề nghị anh kết hôn cùng nguyên chủ thì Thiệu Thừa Nguyên không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Về sau nguyên chủ mang thai, ngay trước khi cô chuyển dạ mấy ngày, người của quân đội đến thông báo Thiệu Thừa Nguyên ‘hi sinh’ trong một lần làm nhiệm vụ. Mẹ Thiệu khó mà chấp nhận chuyện con trai mình chết cho nên lao ra khỏi nhà, đến nay vẫn chưa về.
Căn cứ vào trong sách miêu tả, bà ấy xảy ra tai nạn xe cộ, người đụng mẹ Thiệu chính là người thân thất lạc từ nhỏ của bà ấy, thông qua các khía cạnh mà tác giả miêu tả thì có vẻ đó là một nhân vật lớn trong thành.
Chỉ là mẹ Thiệu lâm vào hôn mê, tính mạng nguy cấp cho nên đối phương nhanh chóng đưa ra quyết định mang người đến kinh thành điều trị.
Thời gian ngay trước khi Thu Nhất Nặc sinh con một ngày.
Nghe nói mẹ Thiệu được cấp cứu xong thì mất trí nhớ, ngay cả mình có con trai cũng quên không còn một chút nào.
Có thể nói là cuốn niên đại văn này đã sử dụng tất cả những trò đùa về chuyện mất trí nhớ.
Lúc nguyên chủ sinh con thì cũng khôi phục ký ức, nhớ tới ngựa tre khi xưa, còn có những lời thề non hẹn biển thì cũng không ở cữ nữa mà lập tức chạy về quê.
Vừa vặn đúng lúc nam chính tìm không được nguyên chủ, hai năm sau sẽ được nữ chính cứu vớt.
Nguyên chủ không chấp nhận được chuyện này cho nên hắc hóa ngay tại chỗ.
Đằng sau chính là một loạt hành vi tự tìm đường chết, nữ chính khoan dung đại độ không truy cứu khiến cho nam chính càng ngày càng chán ghét nam chính, mà cũng càng ngày càng thích nữ chính.
Còn về chuyện tác giả miêu tả Thiệu Thừa Nguyên tốn nhiều giấy mực như thế là bởi vì anh hoàn toàn không chết mà ngược lại còn được thăng chức vì làm nhiệm vụ, tương lai còn làm cả thủ trưởng.
Thiệu Thừa Nguyên chính là nhân vật được tác giả cho thêm vào vì giúp đỡ nam nữ chính giải quyết tất cả mọi chuyện bất bình trong cuộc sống của bọn họ.
Thiệu Thừa Nguyên hiểu rõ lí lẽ, sau khi biết vợ của mình làm những chuyện như vậy thì cũng không ly hôn với cô mà thậm chí còn dọn dẹp tàn cục cho cô rất nhiều lần.
Trong công việc thì anh liên tục đề bạt nam chính, về sau khi nhận lại mẹ Thiệu thì nữ chính còn được nhà ngoại giúp không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.