Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 3:
(>..
27/02/2023
Phương Mục Dương cứ khăng khăng rằng mọi người đều như nhau, nhưng thật ra bọn họ chẳng hề giống nhau tẹo nào. Tuy rằng quần áo của cậu ta thường xuyên bị thủng lỗ chỗ, không được tươm tất gọn gàng như quần áo của Phí Nghê, thậm chí tiền tiêu vặt cũng ít hơn vì cha mẹ cậu ta vẫn muốn con trai tự mình trải nghiệm cuộc sống, thế nhưng cậu ta có thể học vẽ với một trong những họa sĩ tài giỏi nhất nước, mà người dạy cậu ta chơi vĩ cầm cũng là bè trưởng đàn dây(5). Không chỉ có vậy, cậu ta còn có thể xem được một số bộ phim điện ảnh, tạp chí nội bộ đặc biệt, đọc được một số sách cấm và đến mua đồ được tại hữu nghị(6) chỉ mở cửa cho một số đối tượng nhất định.
(5) Bè trưởng đàn dây: Người ngồi hàng đầu và gần khán giả nhất trong số các violin chơi giai điệu chính, có nhiệm vụ chỉ huy và thường đảm nhiệm các đoạn độc tấu.
(6) Cửa hàng hữu nghị: Các cửa hàng mở tại các thành phố lớn như một biểu tượng của tình hữu nghị, do Nhà nước kiểm soát và chỉ phục vụ người nước ngoài, các nhà ngoại giao cũng như quan chức Chính phủ. Ngày nay cửa hàng hữu nghị đã mở cửa cho mọi đối tượng.
Tuy nhiên loại đãi ngộ này chỉ kéo dài đến khi Phương Mục Dương tốt nghiệp tiểu học. Sau đó cha mẹ cậu ta bỗng nhiên bị liệt vào danh sách điều tra, cậu ta cũng trở thành con cái phần tử tình nghi, không có ai vì chuyện ông cố ngoại cậu ta từng nhặt ve chai mà xếp cậu ta vào hàng ngũ giai cấp vô sản.
Phương Mục Dương không còn nhấn mạnh xuất thân tầm thường của mình nữa, xuất thân tầm thường giờ đây đã là thứ gắn chặt với cậu ta rồi.
Phương Mục Dương cũng giống Phí Nghê, có một anh trai và một chị gái, cả anh trai lẫn chị gái đều may mắn hơn cậu ta, cuộc sống không bị ảnh hưởng gì nhiều. Anh trai công tác ở Viện Nghiên cứu Hạt nhân, thuộc dạng nhân tài khan hiếm, còn chị gái đã kịp đỗ đại học trước khi Nhà nước hủy bỏ kỳ thi đại học. Cậu ta xuất thân không tốt, không thể vào đại học, không thể nhập ngũ, cũng không thể làm công nhân, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bị điều đến nông thôn cắm đội.
Bước ngoặt lớn trong cuộc đời Phương Mục Dương xảy ra vào nửa năm trước, khi cậu ta được nghỉ phép về thăm người thân. Bởi vì không có người thân nào để thăm cả, cậu ta ở tạm nhà của một thanh niên trí thức khác, vừa lúc gặp phải một trận mưa lớn khiến nhiều nhà nhỏ đổ sập. Cậu ta cứu được vài người, còn bản thân thì bị thương.
Nhờ việc cứu người mà Phương Mục Dương được bình bầu tiên tiến, thậm chí còn lên mặt báo.
Phí Nghê từng cùng các bạn học cũ đến thăm cậu ta một lần, tuy nhiên người đến xem ngắm quá đông, cách mấy tầng người, ngay cả mặt mũi cậu ta thế nào Phí Nghê cũng không nhìn rõ.
Lần này tới bệnh viện, Phí Nghê đã mua chút bánh đào để làm quà. Cô vốn dĩ định hái một ít hoa mang đi, nhưng rồi sợ bị người ta nói là tình thú kiểu tiểu tử sản cho nên lại không hái nữa.
Phòng bệnh của Phương Mục Dương quạnh quẽ hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.
Thành phố này mỗi giờ mỗi phút đều sinh ra những anh hùng, mọi người không thể nhớ về cậu ta mãi được. Bệnh viện ban đầu cậu ta từng nằm quá tải, tháng trước cậu ta đã được chuyển về bệnh viện nhỏ này, được ở một mình một phòng.
Trong phòng bệnh chỉ có đúng hai bọn họ, bạn gái cậu ta thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Phí Nghê bước đến gần, trông thấy rõ khuôn mặt của Phương Mục Dương. Cô vốn định đưa bánh đào cho bạn gái cậu ta ăn, nhưng rồi đứng liền nửa giờ vẫn chẳng có ai xuất hiện. Cô nghe người ta nói, bạn gái của Phương Mục Dương là sinh viên công nông binh, mà suất học đó là do chính Phương Mục Dương nhường lại.
Phí Nghê không tin những lời này. Cô không tin trước khi cứu người, sẽ có người đề cử Phương Mục Dương vào đại học với hoàn cảnh gia đình như vậy.
Phí Nghê hỏi y tá trong khoảng thời gian này có ai hay tới thăm Phương Mục Dương không.
Y tá bảo là không có.
Cô lại hỏi thế bạn gái Phương Mục Dương đâu, y tá nói chưa từng nghe chuyện cậu ta có cô bạn gái nào bao giờ.
Phí Nghe đoán chừng bọn họ đã chia tay rồi. Nếu còn qua lại với nhau, cho dù bận rộn công việc đến mấy thì cuối tuần cũng nên đi một chuyến mới phải.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy dạo này y tá cũng đã bỏ bê cậu ta. Tóc và móng tay cậu ta quá dài, râu cũng đã cần phải cạo.
Cô lại nhớ tới cô gái được bình bầu tiên tiến rồi đề cử vào đại học kia.
(5) Bè trưởng đàn dây: Người ngồi hàng đầu và gần khán giả nhất trong số các violin chơi giai điệu chính, có nhiệm vụ chỉ huy và thường đảm nhiệm các đoạn độc tấu.
(6) Cửa hàng hữu nghị: Các cửa hàng mở tại các thành phố lớn như một biểu tượng của tình hữu nghị, do Nhà nước kiểm soát và chỉ phục vụ người nước ngoài, các nhà ngoại giao cũng như quan chức Chính phủ. Ngày nay cửa hàng hữu nghị đã mở cửa cho mọi đối tượng.
Tuy nhiên loại đãi ngộ này chỉ kéo dài đến khi Phương Mục Dương tốt nghiệp tiểu học. Sau đó cha mẹ cậu ta bỗng nhiên bị liệt vào danh sách điều tra, cậu ta cũng trở thành con cái phần tử tình nghi, không có ai vì chuyện ông cố ngoại cậu ta từng nhặt ve chai mà xếp cậu ta vào hàng ngũ giai cấp vô sản.
Phương Mục Dương không còn nhấn mạnh xuất thân tầm thường của mình nữa, xuất thân tầm thường giờ đây đã là thứ gắn chặt với cậu ta rồi.
Phương Mục Dương cũng giống Phí Nghê, có một anh trai và một chị gái, cả anh trai lẫn chị gái đều may mắn hơn cậu ta, cuộc sống không bị ảnh hưởng gì nhiều. Anh trai công tác ở Viện Nghiên cứu Hạt nhân, thuộc dạng nhân tài khan hiếm, còn chị gái đã kịp đỗ đại học trước khi Nhà nước hủy bỏ kỳ thi đại học. Cậu ta xuất thân không tốt, không thể vào đại học, không thể nhập ngũ, cũng không thể làm công nhân, còn chưa tốt nghiệp cấp hai đã bị điều đến nông thôn cắm đội.
Bước ngoặt lớn trong cuộc đời Phương Mục Dương xảy ra vào nửa năm trước, khi cậu ta được nghỉ phép về thăm người thân. Bởi vì không có người thân nào để thăm cả, cậu ta ở tạm nhà của một thanh niên trí thức khác, vừa lúc gặp phải một trận mưa lớn khiến nhiều nhà nhỏ đổ sập. Cậu ta cứu được vài người, còn bản thân thì bị thương.
Nhờ việc cứu người mà Phương Mục Dương được bình bầu tiên tiến, thậm chí còn lên mặt báo.
Phí Nghê từng cùng các bạn học cũ đến thăm cậu ta một lần, tuy nhiên người đến xem ngắm quá đông, cách mấy tầng người, ngay cả mặt mũi cậu ta thế nào Phí Nghê cũng không nhìn rõ.
Lần này tới bệnh viện, Phí Nghê đã mua chút bánh đào để làm quà. Cô vốn dĩ định hái một ít hoa mang đi, nhưng rồi sợ bị người ta nói là tình thú kiểu tiểu tử sản cho nên lại không hái nữa.
Phòng bệnh của Phương Mục Dương quạnh quẽ hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.
Thành phố này mỗi giờ mỗi phút đều sinh ra những anh hùng, mọi người không thể nhớ về cậu ta mãi được. Bệnh viện ban đầu cậu ta từng nằm quá tải, tháng trước cậu ta đã được chuyển về bệnh viện nhỏ này, được ở một mình một phòng.
Trong phòng bệnh chỉ có đúng hai bọn họ, bạn gái cậu ta thì chẳng thấy bóng dáng đâu. Phí Nghê bước đến gần, trông thấy rõ khuôn mặt của Phương Mục Dương. Cô vốn định đưa bánh đào cho bạn gái cậu ta ăn, nhưng rồi đứng liền nửa giờ vẫn chẳng có ai xuất hiện. Cô nghe người ta nói, bạn gái của Phương Mục Dương là sinh viên công nông binh, mà suất học đó là do chính Phương Mục Dương nhường lại.
Phí Nghê không tin những lời này. Cô không tin trước khi cứu người, sẽ có người đề cử Phương Mục Dương vào đại học với hoàn cảnh gia đình như vậy.
Phí Nghê hỏi y tá trong khoảng thời gian này có ai hay tới thăm Phương Mục Dương không.
Y tá bảo là không có.
Cô lại hỏi thế bạn gái Phương Mục Dương đâu, y tá nói chưa từng nghe chuyện cậu ta có cô bạn gái nào bao giờ.
Phí Nghe đoán chừng bọn họ đã chia tay rồi. Nếu còn qua lại với nhau, cho dù bận rộn công việc đến mấy thì cuối tuần cũng nên đi một chuyến mới phải.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy dạo này y tá cũng đã bỏ bê cậu ta. Tóc và móng tay cậu ta quá dài, râu cũng đã cần phải cạo.
Cô lại nhớ tới cô gái được bình bầu tiên tiến rồi đề cử vào đại học kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.