Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Chương 4:

(>..

27/02/2023

Ngày hôm sau, Phí Nghê lại đi thăm Phương Mục Dương. Lần này cô cầm theo hai cây kéo một lớn một nhỏ, lớn để cắt tóc, nhỏ để bấm móng tay cho cậu ta, đồng thời còn cạo râu giúp cậu ta bằng dao cạo râu của cha. Cô cũng mang theo dầu gội đầu Hải Âu, giúp cậu ta rửa mặt gội đầu bằng cái thau trong bệnh viện. Nước chẳng may bắn vào mắt Phương Mục Dương, Phí Nghê bỗng nhận ra lông mi cậu ta rất dài. Sau khi làm xong mọi việc, cô dùng khăn bông ngâm nước xà phòng thơm để lau mặt cho cậu ta. Phương Mục Dương lại trở nên trắng trẻo đẹp trai, mặc dù trong thời buổi này đàn ông trông có tốt mã đến mấy thì cũng chẳng để làm gì. Phí Nghê nói với y tá, sở dĩ cô tới nơi này là do được truyền cảm hứng bởi câu chuyện anh hùng của Phương Mục Dương, cô sẵn lòng làm mọi thứ để giúp cậu ta tỉnh lại.

Thế là từ đó về sau, cứ sau mỗi giờ tan tầm là Phí Nghê lại đến bệnh việc để làm người tốt việc tốt, dù là cuối tuần cũng chẳng nề hà. Cô thật sự quá muốn tiến bộ, muốn được bình bầu tiên tiến, muốn được nhập học đại học.

Để trông cho có vẻ thật tiến bộ và vạch rõ ranh giới với cả giai cấp tư sản, mấy năm gần đây cô chưa từng may váy cho mình, thậm chí tóc cũng cắt ngắn.

Chẳng có ai mong Phương Mục Dương tỉnh lại hơn cô.

Nghe nói người thực vật cũng có nhu cầu giao tiếp, mỗi lần đến thăm Phương Mục Dương, Phí Nghê lại đọc sách cho cậu ta nghe, tất cả đều là những quyển sách rất tiến bộ. Cô còn nhổ một ít hoa cỏ mình trồng, vun vào trong chậu rồi chở tới bệnh viện bày, vậy nên cửa sổ phòng bệnh đều là hoa cô chăm bón, những bông trường thọ nở đầy màu sắc.

Dần dần, y tá tại bệnh viện đều đã quen mặt Phí Nghê. Hội thanh niên trí thức phái người tới thăm Phương Mục Dương, đúng lúc trông thấy Phí Nghê đang ngồi đọc sách bên cạnh cậu ta. Lãnh đạo bệnh viện kể cho họ nghe câu chuyện cảm động của cô, mọi người đều rất xúc động. Thế nhưng sự chăm sóc của Phí Nghê chưa có hiệu quả đáng kể, vẫn chưa thể đạt tiêu chuẩn để được bình bầu tiên tiến.

Người đi thăm Phương Mục Dương không nhiều lắm, trong đó có hai người phụ nữ xinh đẹp mà Phí Nghê đặc biệt ấn tượng.



Một người là chị gái của Phương Mục Dương, trước khi rời đi còn đưa cô hai trăm đồng tiền. Phí Nghê nói cô không cần tiền, có thể chăm sóc một anh hùng như Phương Mục Dương chính là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của cô. Cô nói rất đỗi chân thành, đối phương tin tưởng hết mực, một hồi lâu sau mới đáp: “Có được em, đúng là may mắn của nó.”

Phí Nghê lại cảm thấy Phương Mục Dương đang nằm liệt trên giường bệnh kia chẳng hề may mắn tí nào.

Người còn lại chính là bạn gái cậu ta. Bảo là bạn gái cũ thì cũng chưa hẳn đúng lắm, nói không chừng khi Phương Mục Dương tỉnh lại, hai người bọn họ lại hòa hợp như lúc ban đầu cũng nên. Cô nàng đau khổ buồn bã, đứng trước cửa sổ trông ra bên ngoài, thoạt nhìn rất giống nhân vật trong bức tranh của một họa sĩ người Pháp nào đó Phí Nghê đã từng bắt gặp. Phí Nghê hỏi cô bạn gái cũ này ngày trước Phương Mục Dương thích thể loại sách gì nhạc gì. Sách cô đọc hầu như không có tác dụng, có lẽ cô nên tìm mấy cuốn sách cậu ta thích nghe thì hơn. Song Phí Nghê lại không nhận được bất cứ câu trả lời nào. Lúc ấy cô mới chợt vỡ lẽ ra, cảm giác mình đã hỏi nhầm câu hỏi mất rồi. Con người như Phương Mục Dương chắc chỉ thích mấy loại cây cỏ độc hại mà thôi, cậu ta vốn phù hợp với những hành vi sai trái.

Sau khi tiễn bạn gái Phương Mục Dương ra cửa, Phí Nghê lại bắt đầu bấm móng tay cho cậu ta. Mới chỉ hai ngày không cắt mà móng tay cậu ta đã dài. Tay Phương Mục Dương vừa thon vừa dài, chắc là do thường xuyên lao động nặng nhọc dưới quê nên bàn tay khá thô ráp. Phí Nghê vừa tỉa móng tay vừa nói với cậu ta, mùa đông năm nay quá lạnh, lớp băng ngoài cửa rất dày, trước khi đi cô còn bị trượt chân ngã trầy cả một mảng da lớn, song cô vẫn cứ tới đây để thăm cậu ta. Cô thật sự quá muốn tiến bộ. Cô đã sắp hai hai rồi, nếu không được đề cử vào đại học, đến năm năm mươi hai tuổi chắc cô vẫn còn đang may mũ trong xưởng mất.

May mũ cũng rất vinh quang, nhưng cô chẳng hề thích hợp may mũ tẹo nào. Cô muốn đi học.

Trong lúc Phí Nghê đang nói, một giọt nước mắt bất chợt rơi lên khóe mắt Phương Mục Dương. Cô vươn tay ra gạt nó đi, đầu ngón tay khẽ sượt qua hàng mi dài của cậu ta. Phí Nghê thầm thì: “Mau mau tỉnh lại đi, nếu không bạn gái của cậu chạy mất bây giờ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook