Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 40:
(>..
27/02/2023
Trưa thứ Hai, trong lúc Phí Nghê đang ăn cơm tại nhà ăn thì phát thanh viên của xưởng là Uông Hiểu Mạn đột nhiên chạy qua chỗ cô. Uông Hiểu Mạn là vợ của trưởng phòng Từ bên phòng truyền thông. Lúc trước Phí Nghê cũng ứng cử làm phát thanh viên của phòng truyền thông, song lại thua Uông Hiểu Mạn, nghe nói lý do là phát thanh viên là người đại diện cho diện mạo tinh thần của các công nhân trong xưởng, mà hình tượng và giọng nói của Phí Nghê lại quá đỗi mỏng manh, chẳng thể thể hiện được sức mạnh của giai cấp công nhân. Phí Nghê cũng không hiểu tại sao một Uông Hiểu Mạn yểu điệu, sau khi cưới trưởng phòng Từ lại có thể đột nhiên mạnh mẽ được vậy.
Bởi vì Diệp Phong đã từng đợi Phí Nghê trước cổng vài lần, trong xưởng không ít đồng nghiệp biết chuyện cô có một người bạn trai công tác tại Cục Công nghiệp Vô tuyến điện.
Người của Cục Công nghiệp Vô tuyến điện, tất nhiên có thể kiếm phiếu TV.
Sau khi nói đôi lời khách sáo với Phí Nghê, Uông Hiểu Mạn lập tức vào chủ đề chính. Chị ta muốn mua một chiếc TV mười bốn inch, nhưng không có phiếu TV, muốn nhờ bạn trai Phí Nghê giúp đỡ.
Uông Hiểu Mạn mặc một chiếc váy hoa nhí liền thân, phần tay váy là tay lửng, vừa lúc để lộ chiếc đồng hồ kiểu nữ đeo trên cổ tay. Chị ta dùng bên tay đeo đồng hồ, đưa tới trước mặt Phí Nghê một chiếc kẹp tóc thủy tinh.
Không có công không nhận lộc, Phí Nghê đẩy chiếc kẹp tóc về chỗ cũ.
Uông Hiểu Mạn cũng đã sớm tính toán xong xuôi. Chị ta hỏi Phí Nghê có muốn sang phòng truyền thông không, bên đó mới có người được điều qua chỗ khác, vừa hay trống một vị trí.
Phí Nghê tức khắc hiểu ý của Uông Hiểu Mạn, chị ta muốn đổi vị trí bên phòng truyền thông kia lấy một tấm phiếu TV.
Cô đương nhiên muốn sang, nhưng cô không thể nhận lời thay Diệp Phong được. Mới hôm qua thôi mẹ Diệp Phong còn lời ra lời vào ám chỉ cô đang trèo cao, giờ cô nhờ vả Diệp Phong, chẳng phải là vội vàng xác nhận phán đoán của bà ta ư?
Thấy Phí Nghê không nói gì, Uông Hiểu Mạn cười cười, bảo cô về nhà suy nghĩ một chút.
Uông Hiểu Mạn cũng không phải là người duy nhất tìm Phí Nghê để hỏi phiếu, ngoài ra còn có cả chị Lưu cùng phân xưởng nữa.
Chị Lưu không đòi hỏi gì nhiều, chị chỉ cần một chiếc máy quay đĩa.
Chị Lưu mở lời lúc bọn họ ở trong phòng tắm. Khi Phí Nghê đang xả nước ấm, chị Lưu chủ động đi qua chà lưng cho cô. Phí Nghê chưa kịp từ chối thì chị đã bắt đầu chà, vừa chà vừa cảm thán tuổi trẻ thật tốt biết bao, hồi còn trẻ da chị cũng trắng trẻo như thế này, nhưng giờ thì không được vậy.
Phí Nghê phải nói “được rồi ạ” rất nhiều lần, chị Lưu mới chịu dừng tay.
Chị Lưu nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Chị bảo phiếu không cần gấp, khi nào có thì cho chị là được, không có cũng không sao. Chị rất hiểu cái khó của bạn trai cô, người cần cậu ta giúp đỡ quá nhiều. Yêu cầu này của chị không hề cứng rắn như chiếc khăn trên tay chị, chà đi chà lại tức mức lưng của Phí Nghê đỏ ửng. Chị Lưu lại nghĩ trong lòng, da dẻ thô ráp cũng có cái hay của nó, da thô thì không đến nỗi chỉ xoa tí đã đỏ lên, thế này nếu như lấy chồng thì ai dám đụng vào chứ.
Chị Lưu vừa tắm, vừa hết lời khen ngợi mắt nhìn người của Phí Nghê.
Phí Nghê lau tóc đến gần khô hẳn rồi mới ra khỏi phòng tắm. Diệp Phong đang đợi cô bên ngoài cổng.
Ráng chiều hiếm khi đỏ lựng được như hôm nay. Khuôn mặt Phí Nghê cũng bị nước ấm hong đỏ, mãi một lúc lâu sau sắc đỏ vẫn chưa tan hết.
Hai người đi tới một tiệm cơm ở gần đó như thường lệ.
Diệp Phong chủ động nhắc đến mẹ mình: “Tôi được tặng vé xem vở “Hoàng hà”, Chủ nhật này chúng ta đi coi cùng mẹ tôi nhé.”
“Hai người cứ đi đi, tôi bận rồi.” Phí Nghê có thể hiểu được sự hiếu thảo của anh ta với mẹ, nhưng cô không hề muốn tham dự vào chút nào.
“Em vẫn không vui vì chuyện ngày hôm qua à?”
“Đâu có.”
“Em nên tiếp xúc với mẹ tôi nhiều hơn. Bà là người rất tốt, nếu như bà hiểu về em thì nhất định sẽ thích em. Thật ra hôm qua em nên thể hiện tài năng của mình, mẹ tôi rất thích con gái biết chơi đàn.”
“Tôi không cần họ thích tôi, tôi chỉ cần họ tôn trọng tôi thôi.”
“Chuyện hôm qua là mẹ tôi chưa chu đáo, sau này sẽ không thế nữa. Bà ấy là bề trên, nói lời xin lỗi cũng ngại, em nên thông cảm cho bà một chút. Sau này chúng ta kết hôn, hai người còn phải sống chung dưới một mái nhà. Tôi rất hi vọng em và mẹ có thể hòa hợp với nhau.”
Bởi vì Diệp Phong đã từng đợi Phí Nghê trước cổng vài lần, trong xưởng không ít đồng nghiệp biết chuyện cô có một người bạn trai công tác tại Cục Công nghiệp Vô tuyến điện.
Người của Cục Công nghiệp Vô tuyến điện, tất nhiên có thể kiếm phiếu TV.
Sau khi nói đôi lời khách sáo với Phí Nghê, Uông Hiểu Mạn lập tức vào chủ đề chính. Chị ta muốn mua một chiếc TV mười bốn inch, nhưng không có phiếu TV, muốn nhờ bạn trai Phí Nghê giúp đỡ.
Uông Hiểu Mạn mặc một chiếc váy hoa nhí liền thân, phần tay váy là tay lửng, vừa lúc để lộ chiếc đồng hồ kiểu nữ đeo trên cổ tay. Chị ta dùng bên tay đeo đồng hồ, đưa tới trước mặt Phí Nghê một chiếc kẹp tóc thủy tinh.
Không có công không nhận lộc, Phí Nghê đẩy chiếc kẹp tóc về chỗ cũ.
Uông Hiểu Mạn cũng đã sớm tính toán xong xuôi. Chị ta hỏi Phí Nghê có muốn sang phòng truyền thông không, bên đó mới có người được điều qua chỗ khác, vừa hay trống một vị trí.
Phí Nghê tức khắc hiểu ý của Uông Hiểu Mạn, chị ta muốn đổi vị trí bên phòng truyền thông kia lấy một tấm phiếu TV.
Cô đương nhiên muốn sang, nhưng cô không thể nhận lời thay Diệp Phong được. Mới hôm qua thôi mẹ Diệp Phong còn lời ra lời vào ám chỉ cô đang trèo cao, giờ cô nhờ vả Diệp Phong, chẳng phải là vội vàng xác nhận phán đoán của bà ta ư?
Thấy Phí Nghê không nói gì, Uông Hiểu Mạn cười cười, bảo cô về nhà suy nghĩ một chút.
Uông Hiểu Mạn cũng không phải là người duy nhất tìm Phí Nghê để hỏi phiếu, ngoài ra còn có cả chị Lưu cùng phân xưởng nữa.
Chị Lưu không đòi hỏi gì nhiều, chị chỉ cần một chiếc máy quay đĩa.
Chị Lưu mở lời lúc bọn họ ở trong phòng tắm. Khi Phí Nghê đang xả nước ấm, chị Lưu chủ động đi qua chà lưng cho cô. Phí Nghê chưa kịp từ chối thì chị đã bắt đầu chà, vừa chà vừa cảm thán tuổi trẻ thật tốt biết bao, hồi còn trẻ da chị cũng trắng trẻo như thế này, nhưng giờ thì không được vậy.
Phí Nghê phải nói “được rồi ạ” rất nhiều lần, chị Lưu mới chịu dừng tay.
Chị Lưu nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng. Chị bảo phiếu không cần gấp, khi nào có thì cho chị là được, không có cũng không sao. Chị rất hiểu cái khó của bạn trai cô, người cần cậu ta giúp đỡ quá nhiều. Yêu cầu này của chị không hề cứng rắn như chiếc khăn trên tay chị, chà đi chà lại tức mức lưng của Phí Nghê đỏ ửng. Chị Lưu lại nghĩ trong lòng, da dẻ thô ráp cũng có cái hay của nó, da thô thì không đến nỗi chỉ xoa tí đã đỏ lên, thế này nếu như lấy chồng thì ai dám đụng vào chứ.
Chị Lưu vừa tắm, vừa hết lời khen ngợi mắt nhìn người của Phí Nghê.
Phí Nghê lau tóc đến gần khô hẳn rồi mới ra khỏi phòng tắm. Diệp Phong đang đợi cô bên ngoài cổng.
Ráng chiều hiếm khi đỏ lựng được như hôm nay. Khuôn mặt Phí Nghê cũng bị nước ấm hong đỏ, mãi một lúc lâu sau sắc đỏ vẫn chưa tan hết.
Hai người đi tới một tiệm cơm ở gần đó như thường lệ.
Diệp Phong chủ động nhắc đến mẹ mình: “Tôi được tặng vé xem vở “Hoàng hà”, Chủ nhật này chúng ta đi coi cùng mẹ tôi nhé.”
“Hai người cứ đi đi, tôi bận rồi.” Phí Nghê có thể hiểu được sự hiếu thảo của anh ta với mẹ, nhưng cô không hề muốn tham dự vào chút nào.
“Em vẫn không vui vì chuyện ngày hôm qua à?”
“Đâu có.”
“Em nên tiếp xúc với mẹ tôi nhiều hơn. Bà là người rất tốt, nếu như bà hiểu về em thì nhất định sẽ thích em. Thật ra hôm qua em nên thể hiện tài năng của mình, mẹ tôi rất thích con gái biết chơi đàn.”
“Tôi không cần họ thích tôi, tôi chỉ cần họ tôn trọng tôi thôi.”
“Chuyện hôm qua là mẹ tôi chưa chu đáo, sau này sẽ không thế nữa. Bà ấy là bề trên, nói lời xin lỗi cũng ngại, em nên thông cảm cho bà một chút. Sau này chúng ta kết hôn, hai người còn phải sống chung dưới một mái nhà. Tôi rất hi vọng em và mẹ có thể hòa hợp với nhau.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.