Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 42:
(>..
27/02/2023
Ngay cả khi Diệp Phong thực sự vì cô mà dọn ra ngoài, bọn họ vẫn sẽ sống trong căn nhà đơn vị Diệp Phong phân cho. Sau này cô có thể ở căn nhà tốt hơn hay không, cũng còn phải xem Diệp Phong có thể thăng chức hay không, nếu có thăng thì thăng được đến chức nào. Trước kia một nhà năm người sống chung trong một căn hộ mười mấy mét vuông, cô cũng chưa từng thất vọng, cô vẫn luôn đinh ninh rằng sau này có thể dựa vào bản thân để có nhà riêng của mình. Khi ấy cô vẫn còn rất lạc quan về tương lai.
Phí Nghê không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ thẫn thờ nhai cơm trắng trong bát.
Diệp Phong cũng không rời đi. Anh ta vẫn cứ ngồi đó nhìn cô, thỉnh thoảng lại gắp một ít thức ăn cho cô.
“Có lẽ giữa em và mẹ tôi có chút hiểu lầm. Nếu như em dành nhiều thời gian cho bà ấy hơn, em sẽ nhận ra bà ấy không hề giống với những gì em nghĩ đâu.”
Phí Nghê vẫn cười: “Tôi không hiểu lầm gì cả. Nếu tôi là bác gái, tôi cũng hi vọng người sống chung mái nhà với tôi phù hợp sở thích của tôi. Nếu người nọ không đáp ứng được những nguyện vọng của tôi, có lẽ thái độ của tôi cũng sẽ chẳng khác bác ấy là mấy. Bác ấy không sai gì hết, người sai là tôi, tôi và anh ở bên nhau đã là một sai lầm rồi. Hôm nay sai lầm này hẳn là nên kết thúc đi.”
“Phí Nghê, em đừng vội vã kết luận như vậy. Cứ thử ở chung với bà ấy một thời gian trước rồi quyết định sau cũng chưa muộn mà.”
“Nếu như chúng tôi không thể chung sống hòa hợp với nhau, anh định sẽ làm thế nào?”
“Giả thiết về những chuyện không xảy ra chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây không phải là giả thiết, đây là những chuyện nhất định sẽ xảy ra trong tương lai, thậm chí có thể là còn xảy ra hàng ngày nữa. Anh cứ tin tôi đi, nếu chúng ta cưới nhau rồi, tôi đến ở trong nhà anh, sớm muộn gì cũng có ngày anh trách tôi không hiểu chuyện, không biết kính trọng trưởng bối…”
“Phí Nghê, em bi quan quá. Em là một cô gái tâm lý, tôi tin rằng những chuyện như thế nhất định sẽ không xảy ra.”
Phí Nghê cười nhạt. Anh ta đã chụp cho cô cái mũ tâm lý, sau này phát sinh mâu thuẫn, chính là do cô chưa đủ tâm lý.
“Anh hiểu lầm tôi tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là người tâm lý cả. Mẹ anh còn sớm nhận ra điều ấy hơn anh.” Phí Nghê cúi đầu húp canh, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Đến khi ngẩng đầu lên, cô đã có thể mỉm cười trở lại. “Nếu như ở nhà được thoải mái như anh, tôi cũng không muốn chuyển ra. Anh vẫn nên tìm một cô gái cha mẹ mình thích thì hơn, như vậy cuộc sống sẽ càng nhẹ nhàng dễ chịu. Anh và tôi đến với nhau, cả hai chúng ta đều sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
“Phí Nghê, sao em không thử một lần xem thế nào? Nếu như không được, chúng ta lại tính cách khác.”
“Đừng tính gì cả, tôi biết suy nghĩ của anh sẽ không thay đổi, anh chỉ muốn tìm cách để thay đổi tôi thôi. Mẹ anh không ưa tôi, tôi cũng không thích bác ấy, hơn nữa ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã biết chuyện này chẳng thể nào thay đổi rồi.”
Bất kể là ngoại hình, gia thế hay công việc, Diệp Phong đều không có mặt nào không tốt, vậy nên có nhiều cô gái và cả nhiều bậc phụ huynh rất lễ độ với anh ta. Phí Nghê từ chối nhiều lần như thế, Diệp Phong thấy rất không vui. Anh ta những tưởng cô là một cô gái hiểu lòng người, vậy mà hiện giờ cô chẳng hề thông cảm cho sự khó xử của anh ta một chút nào.
Anh ta kiềm chế sự khó chịu của mình, cố gắng phân tích một cách hợp lý cho cô nghe: “Cho dù em đến với người khác, cũng có khả năng sẽ gặp vấn đề tương tự. Khi gặp vấn đề chúng ta không nên trốn tránh, mà phải tìm cách giải quyết.”
Phí Nghê lập tức hiểu được ẩn ý trong lời Diệp Phong. Những cô gái có gia cảnh và công việc tầm tầm như cô, việc bị ghẻ lạnh bên nhà trai chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.
Nói không lựa lời mới là nói thật, Diệp Phong cũng cho rằng cô đang trèo cao anh ta.
“Thế cũng phải để tôi đến với người khác thử xem thế nào mới biết.”
Về tới nhà, cha Phí hỏi con gái: “Sao không mời Diệp Phong lên nhà ngồi một lát?” Ông cho rằng lần này cũng giống như những lần trước, vẫn là Diệp Phong đưa Phí Nghê về.
Phí Nghê không nói lời nào, trực tiếp vào thẳng phòng trong. Đèn không bật, ánh sáng bên ngoài rèm cửa hắt vào. Cô quẳng mình xuống giường, vùi đầu vào trong chăn. Bình thường nếu chưa rửa mặt, cô tuyệt đối không lên giường.
Tấm mành ngăn giữa hai gian phòng hoàn toàn không có khả năng cách âm. Phí Nghê nghe thấy tiếng cha mẹ bàn luận về cô, họ cho rằng việc cô cưới Diệp Phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thậm chí còn tính toán đến cả của hồi môn rồi.
“Điều kiện nhà họ Diệp tốt như thế, chúng ta cũng không thể để con gái mất mặt được. Tôi vừa viết xong một danh sách, ông ngó qua thử xem.”
Phí Nghê không có tâm trạng ăn uống gì, chỉ thẫn thờ nhai cơm trắng trong bát.
Diệp Phong cũng không rời đi. Anh ta vẫn cứ ngồi đó nhìn cô, thỉnh thoảng lại gắp một ít thức ăn cho cô.
“Có lẽ giữa em và mẹ tôi có chút hiểu lầm. Nếu như em dành nhiều thời gian cho bà ấy hơn, em sẽ nhận ra bà ấy không hề giống với những gì em nghĩ đâu.”
Phí Nghê vẫn cười: “Tôi không hiểu lầm gì cả. Nếu tôi là bác gái, tôi cũng hi vọng người sống chung mái nhà với tôi phù hợp sở thích của tôi. Nếu người nọ không đáp ứng được những nguyện vọng của tôi, có lẽ thái độ của tôi cũng sẽ chẳng khác bác ấy là mấy. Bác ấy không sai gì hết, người sai là tôi, tôi và anh ở bên nhau đã là một sai lầm rồi. Hôm nay sai lầm này hẳn là nên kết thúc đi.”
“Phí Nghê, em đừng vội vã kết luận như vậy. Cứ thử ở chung với bà ấy một thời gian trước rồi quyết định sau cũng chưa muộn mà.”
“Nếu như chúng tôi không thể chung sống hòa hợp với nhau, anh định sẽ làm thế nào?”
“Giả thiết về những chuyện không xảy ra chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Đây không phải là giả thiết, đây là những chuyện nhất định sẽ xảy ra trong tương lai, thậm chí có thể là còn xảy ra hàng ngày nữa. Anh cứ tin tôi đi, nếu chúng ta cưới nhau rồi, tôi đến ở trong nhà anh, sớm muộn gì cũng có ngày anh trách tôi không hiểu chuyện, không biết kính trọng trưởng bối…”
“Phí Nghê, em bi quan quá. Em là một cô gái tâm lý, tôi tin rằng những chuyện như thế nhất định sẽ không xảy ra.”
Phí Nghê cười nhạt. Anh ta đã chụp cho cô cái mũ tâm lý, sau này phát sinh mâu thuẫn, chính là do cô chưa đủ tâm lý.
“Anh hiểu lầm tôi tôi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là người tâm lý cả. Mẹ anh còn sớm nhận ra điều ấy hơn anh.” Phí Nghê cúi đầu húp canh, cố gắng điều chỉnh cảm xúc. Đến khi ngẩng đầu lên, cô đã có thể mỉm cười trở lại. “Nếu như ở nhà được thoải mái như anh, tôi cũng không muốn chuyển ra. Anh vẫn nên tìm một cô gái cha mẹ mình thích thì hơn, như vậy cuộc sống sẽ càng nhẹ nhàng dễ chịu. Anh và tôi đến với nhau, cả hai chúng ta đều sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
“Phí Nghê, sao em không thử một lần xem thế nào? Nếu như không được, chúng ta lại tính cách khác.”
“Đừng tính gì cả, tôi biết suy nghĩ của anh sẽ không thay đổi, anh chỉ muốn tìm cách để thay đổi tôi thôi. Mẹ anh không ưa tôi, tôi cũng không thích bác ấy, hơn nữa ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã biết chuyện này chẳng thể nào thay đổi rồi.”
Bất kể là ngoại hình, gia thế hay công việc, Diệp Phong đều không có mặt nào không tốt, vậy nên có nhiều cô gái và cả nhiều bậc phụ huynh rất lễ độ với anh ta. Phí Nghê từ chối nhiều lần như thế, Diệp Phong thấy rất không vui. Anh ta những tưởng cô là một cô gái hiểu lòng người, vậy mà hiện giờ cô chẳng hề thông cảm cho sự khó xử của anh ta một chút nào.
Anh ta kiềm chế sự khó chịu của mình, cố gắng phân tích một cách hợp lý cho cô nghe: “Cho dù em đến với người khác, cũng có khả năng sẽ gặp vấn đề tương tự. Khi gặp vấn đề chúng ta không nên trốn tránh, mà phải tìm cách giải quyết.”
Phí Nghê lập tức hiểu được ẩn ý trong lời Diệp Phong. Những cô gái có gia cảnh và công việc tầm tầm như cô, việc bị ghẻ lạnh bên nhà trai chẳng phải chuyện gì hiếm lạ.
Nói không lựa lời mới là nói thật, Diệp Phong cũng cho rằng cô đang trèo cao anh ta.
“Thế cũng phải để tôi đến với người khác thử xem thế nào mới biết.”
Về tới nhà, cha Phí hỏi con gái: “Sao không mời Diệp Phong lên nhà ngồi một lát?” Ông cho rằng lần này cũng giống như những lần trước, vẫn là Diệp Phong đưa Phí Nghê về.
Phí Nghê không nói lời nào, trực tiếp vào thẳng phòng trong. Đèn không bật, ánh sáng bên ngoài rèm cửa hắt vào. Cô quẳng mình xuống giường, vùi đầu vào trong chăn. Bình thường nếu chưa rửa mặt, cô tuyệt đối không lên giường.
Tấm mành ngăn giữa hai gian phòng hoàn toàn không có khả năng cách âm. Phí Nghê nghe thấy tiếng cha mẹ bàn luận về cô, họ cho rằng việc cô cưới Diệp Phong cũng chỉ là chuyện sớm muộn, thậm chí còn tính toán đến cả của hồi môn rồi.
“Điều kiện nhà họ Diệp tốt như thế, chúng ta cũng không thể để con gái mất mặt được. Tôi vừa viết xong một danh sách, ông ngó qua thử xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.