Thập Niên 70: Sinh Hoạt Hằng Ngày Của Đôi Vợ Chồng Nhỏ
Chương 5:
(>..
27/02/2023
Phí Nghê lại đi thăm Phương Mục Dương. Sau khi khóa cửa phòng bệnh, cô bắt đầu đọc cho cậu ta thơ sonnet(*) của Shakespeare. Vì sợ người khác nghe thấy, cô ghé xuống sát bên tai cậu ta, để cho từng câu từng chữ từ tai truyền vào đầu Phương Mục Dương.
(*) Thơ sonnet: Hình thức thơ mười bốn dòng với luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định.
Đọc xong một bài, cô liền mở cửa phòng bệnh, tiếp tục đọc báo và sách tiến bộ cho cậu ta nghe. Cô đều đều đọc từng trang, liên tục lĩnh hội tinh thần mới nhất.
Phí Nghê có hai cái kéo bấm móng, một cái để bấm móng tay cho Phương Mục Dương, cái còn lại bấm móng chân. Mỗi tuần cô đều cắt tóc giúp Phương Mục Dương một lần để tóc cậu ta không quá dài, tóc dài rất tốn dầu gội. Cô dùng xà phòng gội đầu, nhưng lại gội đầu cho cậu ta bằng dầu gội đầu Hải Âu. Khi cúi xuống đọc thơ, cô có thể ngửi thấy hương dầu gội đầu thơm thoang thoảng. Phương Mục Dương chỉ nằm trên giường, hoàn toàn không cần đến tất, nhưng cô vẫn mua cho cậu ta một đôi tất mới, bấm móng chân xong thì lại mang vào.
Mỗi lúc Phí Nghê nhìn Phương Mục Dương, vẻ mặt luôn có một loại dịu dàng mà ngay cả cô không cũng không nhận rõ. Cô đã gửi gắm toàn bộ mong mỏi về tương lai vào người con trai trước mắt này.
Chỉ cần cậu ta tỉnh lại, cô sẽ có thể lên báo, có thể được bình bầu tiên tiến, có thể vào đại học.
Việc Phí Nghê bỏ ăn bỏ ngủ chạy ngược chạy xuôi đến viện thực sự khiến cho hai vị phụ huynh ở nhà tò mò. Hiểu con chẳng ai bằng cha mẹ, bọn họ biết con gái mình chưa từng chơi xấu hay lợi dụng ai, nhưng cũng chưa từng tốt bụng đến thế bao giờ. Đối với người nhà của mình, Phí Nghê cũng giải thích rằng cô giúp đỡ Phương Mục Dương đơn thuần chỉ vì ngưỡng mộ cậu ta.
Cha mẹ của cô căn bản không hiểu cô may mũ ở xưởng mỗi ngày rầu rĩ tới mức độ nào, cũng không hề biết cô khát khao vào đại học, chuyện ấy cô chưa từng kể. Cơ hội vào xưởng mũ là do anh cả cắm đội đổi lấy, cô nào có tư cách gì mà chê bôi cơ chứ? Nhà có ba đứa con, cô là nhỏ tuổi nhất, nếu như anh cả thay chân bất cứ ai trong cha mẹ vào xưởng làm việc, người phải đi cắm đội chính là cô. Anh chủ động đến vùng nông thôn lao động, nói là vì hai em gái, kỳ thực chính là vì cô.
Việc tốt mà Phí Nghê làm kéo dài từ đầu đông tới tận cuối xuân năm sau.
Cô lén đọc cho Phương Mục Dương một bài thơ:
Xuân này vắng bóng dáng em
Giêng đem tươi trẻ phủ lên đất trời
Sắc màu trang điểm rạng ngời
Thổ Tinh như cũng múa cười trên cao
Chim gù, hoa nở ngọt ngào
Trăm hoa khoe dáng vẫy chào vui tươi.
Không làm ấm nổi nụ cười
Buộc anh cứ phải cúi người nâng niu.
…
Chính lúc Phí Nghê đọc bài thơ này, mí mắt của Phương Mục Dương khẽ giật.
Phí Nghê kích động chạm vào mắt của cậu ta, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi là hàng mi kia sẽ không còn lay động nữa.
Cô lại tiếp tục đọc:
Nhác qua huệ trắng yêu kiều
Hững hờ với đoá hồng kiêu điệu đàng
Ngọt ngào, thanh lịch, nhẹ nhàng
Ngàn hoa kia bắt chước nàng mà thôi
Em đi, đông chẳng chuyển dời
Bóng em vẫn gợi xuân tươi lúc này.(**)
(**) Bài thơ “Sonnet 98” của William Shakespeare, dịch bởi dịch giả Ngọc Châu trong cuốn “Thơ tình của các đại thi hào” (NXB Thế giới, 2017).
Biết bao tháng ngày nỗ lực của Phí Nghê cuối cùng cũng được đền đáp, Phương Mục Dương đã tỉnh lại.
Phí Nghê những tưởng hạnh phúc của mình đã đến lúc bắt đầu rồi, nào ngờ đây lại chỉ là ảo ảnh của hạnh phúc mà thôi.
Phương Mục Dương quả thực đã tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại thì chính mình là ai cậu ta cũng không nhớ nữa. Cậu ta đã quên xuất thân, quên luôn câu chuyện anh hùng của mình. Tuổi tác, cha mẹ, thậm chí tên mình là gì, cậu ta đều quên hết sạch.
Ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc cậu ta có khả năng hiểu được ngôn ngữ hay không, bởi vì một câu hoàn chỉnh cậu ta cũng không nói nổi. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên Phương Mục Dương nói là nói với Phí Nghê. Cậu ta bập bõm hỏi, cô là ai?
Bác sĩ bên cạnh nói với Phương Mục Dương: “Đây là Phí Nghê, trước khi tỉnh lại đều là cô ấy một tay chăm sóc cậu đấy.”
Thông thường trong tình huống này ai cũng sẽ nói lời cảm ơn trước, thế nhưng cậu ta lại chỉ nhắc lại tên của Phí Nghê một lần.
Hội thanh niên trí thức biết chuyện Phương Mục Dương tỉnh lại thì liền cử người tới thăm. Bác sĩ nói tình trạng của Phương Mục Dương không được lạc quan cho lắm. Cậu ta bị mất trí nhớ, mà trí nhớ này không chỉ bao gồm bản thân là ai hay làm nghề gì, mà ngay cả những kỹ năng sống và học tập trước kia cũng đều bị quên lãng rồi.
(*) Thơ sonnet: Hình thức thơ mười bốn dòng với luật gieo vần nghiêm ngặt và một cấu trúc nhất định.
Đọc xong một bài, cô liền mở cửa phòng bệnh, tiếp tục đọc báo và sách tiến bộ cho cậu ta nghe. Cô đều đều đọc từng trang, liên tục lĩnh hội tinh thần mới nhất.
Phí Nghê có hai cái kéo bấm móng, một cái để bấm móng tay cho Phương Mục Dương, cái còn lại bấm móng chân. Mỗi tuần cô đều cắt tóc giúp Phương Mục Dương một lần để tóc cậu ta không quá dài, tóc dài rất tốn dầu gội. Cô dùng xà phòng gội đầu, nhưng lại gội đầu cho cậu ta bằng dầu gội đầu Hải Âu. Khi cúi xuống đọc thơ, cô có thể ngửi thấy hương dầu gội đầu thơm thoang thoảng. Phương Mục Dương chỉ nằm trên giường, hoàn toàn không cần đến tất, nhưng cô vẫn mua cho cậu ta một đôi tất mới, bấm móng chân xong thì lại mang vào.
Mỗi lúc Phí Nghê nhìn Phương Mục Dương, vẻ mặt luôn có một loại dịu dàng mà ngay cả cô không cũng không nhận rõ. Cô đã gửi gắm toàn bộ mong mỏi về tương lai vào người con trai trước mắt này.
Chỉ cần cậu ta tỉnh lại, cô sẽ có thể lên báo, có thể được bình bầu tiên tiến, có thể vào đại học.
Việc Phí Nghê bỏ ăn bỏ ngủ chạy ngược chạy xuôi đến viện thực sự khiến cho hai vị phụ huynh ở nhà tò mò. Hiểu con chẳng ai bằng cha mẹ, bọn họ biết con gái mình chưa từng chơi xấu hay lợi dụng ai, nhưng cũng chưa từng tốt bụng đến thế bao giờ. Đối với người nhà của mình, Phí Nghê cũng giải thích rằng cô giúp đỡ Phương Mục Dương đơn thuần chỉ vì ngưỡng mộ cậu ta.
Cha mẹ của cô căn bản không hiểu cô may mũ ở xưởng mỗi ngày rầu rĩ tới mức độ nào, cũng không hề biết cô khát khao vào đại học, chuyện ấy cô chưa từng kể. Cơ hội vào xưởng mũ là do anh cả cắm đội đổi lấy, cô nào có tư cách gì mà chê bôi cơ chứ? Nhà có ba đứa con, cô là nhỏ tuổi nhất, nếu như anh cả thay chân bất cứ ai trong cha mẹ vào xưởng làm việc, người phải đi cắm đội chính là cô. Anh chủ động đến vùng nông thôn lao động, nói là vì hai em gái, kỳ thực chính là vì cô.
Việc tốt mà Phí Nghê làm kéo dài từ đầu đông tới tận cuối xuân năm sau.
Cô lén đọc cho Phương Mục Dương một bài thơ:
Xuân này vắng bóng dáng em
Giêng đem tươi trẻ phủ lên đất trời
Sắc màu trang điểm rạng ngời
Thổ Tinh như cũng múa cười trên cao
Chim gù, hoa nở ngọt ngào
Trăm hoa khoe dáng vẫy chào vui tươi.
Không làm ấm nổi nụ cười
Buộc anh cứ phải cúi người nâng niu.
…
Chính lúc Phí Nghê đọc bài thơ này, mí mắt của Phương Mục Dương khẽ giật.
Phí Nghê kích động chạm vào mắt của cậu ta, động tác vô cùng nhẹ nhàng, như thể sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thôi là hàng mi kia sẽ không còn lay động nữa.
Cô lại tiếp tục đọc:
Nhác qua huệ trắng yêu kiều
Hững hờ với đoá hồng kiêu điệu đàng
Ngọt ngào, thanh lịch, nhẹ nhàng
Ngàn hoa kia bắt chước nàng mà thôi
Em đi, đông chẳng chuyển dời
Bóng em vẫn gợi xuân tươi lúc này.(**)
(**) Bài thơ “Sonnet 98” của William Shakespeare, dịch bởi dịch giả Ngọc Châu trong cuốn “Thơ tình của các đại thi hào” (NXB Thế giới, 2017).
Biết bao tháng ngày nỗ lực của Phí Nghê cuối cùng cũng được đền đáp, Phương Mục Dương đã tỉnh lại.
Phí Nghê những tưởng hạnh phúc của mình đã đến lúc bắt đầu rồi, nào ngờ đây lại chỉ là ảo ảnh của hạnh phúc mà thôi.
Phương Mục Dương quả thực đã tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại thì chính mình là ai cậu ta cũng không nhớ nữa. Cậu ta đã quên xuất thân, quên luôn câu chuyện anh hùng của mình. Tuổi tác, cha mẹ, thậm chí tên mình là gì, cậu ta đều quên hết sạch.
Ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc cậu ta có khả năng hiểu được ngôn ngữ hay không, bởi vì một câu hoàn chỉnh cậu ta cũng không nói nổi. Sau khi tỉnh lại, câu đầu tiên Phương Mục Dương nói là nói với Phí Nghê. Cậu ta bập bõm hỏi, cô là ai?
Bác sĩ bên cạnh nói với Phương Mục Dương: “Đây là Phí Nghê, trước khi tỉnh lại đều là cô ấy một tay chăm sóc cậu đấy.”
Thông thường trong tình huống này ai cũng sẽ nói lời cảm ơn trước, thế nhưng cậu ta lại chỉ nhắc lại tên của Phí Nghê một lần.
Hội thanh niên trí thức biết chuyện Phương Mục Dương tỉnh lại thì liền cử người tới thăm. Bác sĩ nói tình trạng của Phương Mục Dương không được lạc quan cho lắm. Cậu ta bị mất trí nhớ, mà trí nhớ này không chỉ bao gồm bản thân là ai hay làm nghề gì, mà ngay cả những kỹ năng sống và học tập trước kia cũng đều bị quên lãng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.