[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 15:
Ô Nha Lão Đạo
25/01/2024
"Em không phải rất tốt sao, làm gì có dáng vẻ của người bị bệnh chứ…”
“Vậy là tôi phải phun vài ngụm máu trong miệng ra thì mới có thể giống với người bệnh trong miệng mà anh nói sao?” Khương Miêu mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn vào người đàn ông đang đứng trước mặt kia.
Đây là lần đầu tiên Từ Xuyên nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, nếu phải hình dung, có thể nói cô lúc trước tựa như một đóa hoa vô hại vậy, còn bây giờ lại đột nhiên biến thành một cây xương rồng có thể đâm cho người ta chảy ra cả máu.
“Anh không phải có ý này...”
"Vậy ý anh là sao?" Khương Miêu không do dự nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút khách khí mang theo vẻ trách cứ.
“Đại Nha nói cho anh biết tôi bị bệnh từ sớm rồi, tại sao đến bây giờ anh mới trở về?” Khương Miêu nói xong, không khỏi châm chọc nhìn Nhị Nha một cái. "Chẳng lẽ nói, anh trở về đây căn bản không phải vì nghe tôi bị bệnh mới trở về vì nghe cô cháu gái tốt của anh đi cáo trạng tôi, anh lo lắng cho nó, nên mới vội trở về đây để làm chỗ dựa?"
Từ Xuyên không ngốc, cho dù hắn thật sự trở về vì nghe Nhị Nha đi tìm hắn cáo trạng thì cũng tuyệt đối không thể nói như vậy. Nhìn bộ dáng hiện tại của cô, quả thật rất giống với người bị bệnh, cô đúng là không có gạt hắn.
Lúc trước Đại Nha nói cô bị bệnh, hắn còn cho rằng không phải bệnh nghiêm trọng gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cho nên lúc ấy hắn mới không trở về, bởi vì nếu đột nhiên trở về thì sẽ bị người ta trừ công.
Thật ra hắn nên sớm nghĩ đến, cho dù bình thường cô có bị bệnh như thế nào thì cũng sẽ cố gắng chịu đựng để đi làm, hôm nay cô đột nhiên lại dùng thái độ khác thường như vậy, điều này cũng nói rõ ràng trận bệnh lần này của cô khẳng định nghiêm trọng hơn nhiều so với trước kia. Mà hắn khi đó lại không có trở về thăm, cho nên cô mới tức giận, khiến cho cô luôn nói chuyện có gai với hắn.
Từ Xuyên cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Nói thật tuy rằng Từ Xuyên đã cùng cô kết hôn được ba năm, nhưng hắn thật sự không biết khi cô tức giận sẽ có bộ dáng gì, bởi hắn chỉ biết, sau khi cô cùng hắn kết hôn xong, thì cô ngày càng trở nên ít nói hơn, bình thường cả người của cô luôn giống như cọc gỗ vậy, điều này hoàn toàn khác với bộ dáng lần đầu tiên hắn gặp cô.
Hiện tại hắn thấy cô nổi giận như vậy, khiến cho hắn có chút không biết làm sao.
“Anh cũng đang trên đường về, vừa lúc gặp được Nhị Nha đi tìm anh, nên bọn anh mới về chung….”
“Thật trùng hợp nha! Vậy vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi đây. Cháu gái tốt của anh nói chuyện với người thím Ba này không biết lớn biết nhỏ, há mồm ngậm miệng đều chửi tôi là hồ ly tinh, vậy anh nói cho tôi nghe đi, hiện tại tôi phải làm sao bây giờ?”
Khương Miêu tất nhiên không tin cái lý do nhảm nhí kia của Từ Xuyên, thử hỏi trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy. Cô không nói tiếp nữa mà chỉ dựa ra phía sau, một bộ dáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Xuyên, xem hắn định xử lý như thế nào.
“Vậy là tôi phải phun vài ngụm máu trong miệng ra thì mới có thể giống với người bệnh trong miệng mà anh nói sao?” Khương Miêu mang theo vẻ mặt châm chọc nhìn vào người đàn ông đang đứng trước mặt kia.
Đây là lần đầu tiên Từ Xuyên nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, nếu phải hình dung, có thể nói cô lúc trước tựa như một đóa hoa vô hại vậy, còn bây giờ lại đột nhiên biến thành một cây xương rồng có thể đâm cho người ta chảy ra cả máu.
“Anh không phải có ý này...”
"Vậy ý anh là sao?" Khương Miêu không do dự nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút khách khí mang theo vẻ trách cứ.
“Đại Nha nói cho anh biết tôi bị bệnh từ sớm rồi, tại sao đến bây giờ anh mới trở về?” Khương Miêu nói xong, không khỏi châm chọc nhìn Nhị Nha một cái. "Chẳng lẽ nói, anh trở về đây căn bản không phải vì nghe tôi bị bệnh mới trở về vì nghe cô cháu gái tốt của anh đi cáo trạng tôi, anh lo lắng cho nó, nên mới vội trở về đây để làm chỗ dựa?"
Từ Xuyên không ngốc, cho dù hắn thật sự trở về vì nghe Nhị Nha đi tìm hắn cáo trạng thì cũng tuyệt đối không thể nói như vậy. Nhìn bộ dáng hiện tại của cô, quả thật rất giống với người bị bệnh, cô đúng là không có gạt hắn.
Lúc trước Đại Nha nói cô bị bệnh, hắn còn cho rằng không phải bệnh nghiêm trọng gì, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, cho nên lúc ấy hắn mới không trở về, bởi vì nếu đột nhiên trở về thì sẽ bị người ta trừ công.
Thật ra hắn nên sớm nghĩ đến, cho dù bình thường cô có bị bệnh như thế nào thì cũng sẽ cố gắng chịu đựng để đi làm, hôm nay cô đột nhiên lại dùng thái độ khác thường như vậy, điều này cũng nói rõ ràng trận bệnh lần này của cô khẳng định nghiêm trọng hơn nhiều so với trước kia. Mà hắn khi đó lại không có trở về thăm, cho nên cô mới tức giận, khiến cho cô luôn nói chuyện có gai với hắn.
Từ Xuyên cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Nói thật tuy rằng Từ Xuyên đã cùng cô kết hôn được ba năm, nhưng hắn thật sự không biết khi cô tức giận sẽ có bộ dáng gì, bởi hắn chỉ biết, sau khi cô cùng hắn kết hôn xong, thì cô ngày càng trở nên ít nói hơn, bình thường cả người của cô luôn giống như cọc gỗ vậy, điều này hoàn toàn khác với bộ dáng lần đầu tiên hắn gặp cô.
Hiện tại hắn thấy cô nổi giận như vậy, khiến cho hắn có chút không biết làm sao.
“Anh cũng đang trên đường về, vừa lúc gặp được Nhị Nha đi tìm anh, nên bọn anh mới về chung….”
“Thật trùng hợp nha! Vậy vừa hay tôi cũng có chuyện muốn hỏi đây. Cháu gái tốt của anh nói chuyện với người thím Ba này không biết lớn biết nhỏ, há mồm ngậm miệng đều chửi tôi là hồ ly tinh, vậy anh nói cho tôi nghe đi, hiện tại tôi phải làm sao bây giờ?”
Khương Miêu tất nhiên không tin cái lý do nhảm nhí kia của Từ Xuyên, thử hỏi trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy. Cô không nói tiếp nữa mà chỉ dựa ra phía sau, một bộ dáng lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Xuyên, xem hắn định xử lý như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.