[Thập Niên 70] Ta Quậy Đục Nước Ở Niên Đại Văn
Chương 16:
Ô Nha Lão Đạo
25/01/2024
“Thím đúng là không biết xấu hổ, tôi chỉ nói thím có hai câu thì tính làm sao? Trước kia tôi cũng luôn gọi thím như vậy, không phải thím vẫn bình thường sao, vì sao hôm nay tôi nói thì thím lại bảo mình nghe không được nữa?"
Nhị Nha không sợ người phụ nữ hồ ly tinh này vạch trần chuyện xấu xa kia của nó, bởi vì từ đầu đến cuối thì chú Ba đều biết cả rồi. Từ khi Khương Miêu vào đây thì nó đã gọi như vậy rồi, ngoại trừ lúc đầu Từ Xuyên còn nói đôi ba câu, nhưng sau đó thì hắn cũng trực tiếp mặc kệ.
“Tôi trước kia không tính toán, cả nhà các người còn thật sự cho rằng tôi không biết tức giận mãi chịu các người đàn áp sao? Các người chẳng lẽ không biết, một người bị nghẹn lâu như vậy cũng sẽ có lúc nổi dậy cắn người?"
Câu nói này cũng là giải thích cho hành động khác thường của Khương Miêu, làm cho bọn họ biết tính tình hôm nay của cô khác xưa như vậy là bởi vì cô nhịn đã lâu. Cô cũng mặc kệ bọn họ có tin hay không, dù sao thì cô quyết không thể chịu đựng giống như nguyên chủ.
Trong cuộc đời này Khương Miêu cô đã thề rằng, nếu ai dám làm cho cô khó chịu, cô nhất định sẽ khiến cho đối phương càng khó chịu hơn cô gấp mười lần. Cô mặc kệ cái gì mà ‘lùi một bước trời cao biển rộng’, với cô mấy thứ đó toàn bộ đều là nói nhảm, lòng dạ của cô từ nhỏ đã hẹp hòi, mà cô thích nhất lại là tính toán chi li.
Cô không phủ nhận mình còn có khuyết điểm nhiều, tật xấu nhiều, nhưng mà đây mới chính là cô, bởi vì có những khuyết điểm này cho nên cô mới là Khương Miêu. Nếu đã vậy thì cô cũng không cần phải thay đổi bất cứ điều gì.
"Nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Hiện tại anh cả lại không có ở đây, em làm thím Ba, thì cũng chính là trưởng bối của con bé, chúng ta không cần chấp nhặt với nó làm gì. Hơn nữa anh còn nghe nói, buổi sáng em thế mà lại cầm vại tráng men đập vào người nó. Chúng ta thân là trưởng bối, sao có thể làm như vậy được... Aiii, em thử nhìn xem, em bao nhiêu tuổi, còn con bé bao nhiêu tuổi? Nó đúng là đã làm sai, nhưng dù gì em cũng là thím ba nó, sao em lại không chịu bao dung cho con bé một chút. Anh cả chỉ có ba đứa con thôi, em cứ đối xử với con bé như vậy, chờ đến khi chị dâu trở về, anh biết ăn nói như thế nào với chị ấy đây?”
Từ Xuyên ở trên đường đã sớm nghẹn một bụng những lời này rồi. Hắn thật sự không nghĩ tới, cô lại làm ra loại chuyện lấy vại tráng men đánh người này, hơn nữa cái người mà cô đánh lại còn là Nhị Nha.
Hắn cũng biết Nhị Nha bình thường nói chuyện không biết lớn không biết nhỏ, lời nói ra cũng có chút cay nghiệt, không vừa lòng người ta. Nhưng dù sao thì con bé cũng không có ý xấu gì. Lại nói, anh trai của hắn cũng đã mất rồi, thân phận làm chú Ba này cũng giống như cha của tụi nhỏ vậy, không thể…
Nhị Nha không sợ người phụ nữ hồ ly tinh này vạch trần chuyện xấu xa kia của nó, bởi vì từ đầu đến cuối thì chú Ba đều biết cả rồi. Từ khi Khương Miêu vào đây thì nó đã gọi như vậy rồi, ngoại trừ lúc đầu Từ Xuyên còn nói đôi ba câu, nhưng sau đó thì hắn cũng trực tiếp mặc kệ.
“Tôi trước kia không tính toán, cả nhà các người còn thật sự cho rằng tôi không biết tức giận mãi chịu các người đàn áp sao? Các người chẳng lẽ không biết, một người bị nghẹn lâu như vậy cũng sẽ có lúc nổi dậy cắn người?"
Câu nói này cũng là giải thích cho hành động khác thường của Khương Miêu, làm cho bọn họ biết tính tình hôm nay của cô khác xưa như vậy là bởi vì cô nhịn đã lâu. Cô cũng mặc kệ bọn họ có tin hay không, dù sao thì cô quyết không thể chịu đựng giống như nguyên chủ.
Trong cuộc đời này Khương Miêu cô đã thề rằng, nếu ai dám làm cho cô khó chịu, cô nhất định sẽ khiến cho đối phương càng khó chịu hơn cô gấp mười lần. Cô mặc kệ cái gì mà ‘lùi một bước trời cao biển rộng’, với cô mấy thứ đó toàn bộ đều là nói nhảm, lòng dạ của cô từ nhỏ đã hẹp hòi, mà cô thích nhất lại là tính toán chi li.
Cô không phủ nhận mình còn có khuyết điểm nhiều, tật xấu nhiều, nhưng mà đây mới chính là cô, bởi vì có những khuyết điểm này cho nên cô mới là Khương Miêu. Nếu đã vậy thì cô cũng không cần phải thay đổi bất cứ điều gì.
"Nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Hiện tại anh cả lại không có ở đây, em làm thím Ba, thì cũng chính là trưởng bối của con bé, chúng ta không cần chấp nhặt với nó làm gì. Hơn nữa anh còn nghe nói, buổi sáng em thế mà lại cầm vại tráng men đập vào người nó. Chúng ta thân là trưởng bối, sao có thể làm như vậy được... Aiii, em thử nhìn xem, em bao nhiêu tuổi, còn con bé bao nhiêu tuổi? Nó đúng là đã làm sai, nhưng dù gì em cũng là thím ba nó, sao em lại không chịu bao dung cho con bé một chút. Anh cả chỉ có ba đứa con thôi, em cứ đối xử với con bé như vậy, chờ đến khi chị dâu trở về, anh biết ăn nói như thế nào với chị ấy đây?”
Từ Xuyên ở trên đường đã sớm nghẹn một bụng những lời này rồi. Hắn thật sự không nghĩ tới, cô lại làm ra loại chuyện lấy vại tráng men đánh người này, hơn nữa cái người mà cô đánh lại còn là Nhị Nha.
Hắn cũng biết Nhị Nha bình thường nói chuyện không biết lớn không biết nhỏ, lời nói ra cũng có chút cay nghiệt, không vừa lòng người ta. Nhưng dù sao thì con bé cũng không có ý xấu gì. Lại nói, anh trai của hắn cũng đã mất rồi, thân phận làm chú Ba này cũng giống như cha của tụi nhỏ vậy, không thể…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.