Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu
Chương 1:
Nãi Hề
04/01/2024
Kiều Nhu đột nhiên mở mắt ra, tay theo bản năng đưa lên tim. Cơn đau khó tả, gần như không thể thở nổi, chỉ cần hít thở nhẹ một chút cũng khiến tim nhói đau.
Lúc đó, sau cơn đau tim, mắt cô tối sầm, cô đã mất đi ý thức. Cho đến bây giờ, cô muốn hít thở cũng phải dè dặt, sợ rằng hít thở mạnh một chút, tim lại đau nhói.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, rồi từ từ thở ra. Không khí gần như chưa kịp vào đến phổi đã bị cô đẩy ra ngoài. Khi nhận thấy việc hít thở không gây ra bất thường nào cho tim, cô từ từ hít thở sâu hơn, thở ra, hít thở sâu hơn, rồi lại thở ra.
Cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm mắt lại, cô từ từ... Không đúng!
Từ từ cái gì chứ!
Kiều Nhu đột ngột mở to mắt, ngây người nhìn lên trần nhà. Đèn lông vũ pha lê của cô đâu? Sao trần nhà này lại giống như nhà chưa hoàn thiện, không sơn sửa gì cả, chỉ có màu xi măng?
Xi măng thì thôi đi, đèn lại là một bóng đèn dây tóc trần.
Bây giờ ai còn dùng bóng đèn dây tóc trần?
Trong nháy mắt, đủ loại vụ bắt cóc, buôn người hiện lên trong đầu Kiều Nhu. Cô nín thở, nhanh chóng ngồi dậy quan sát xung quanh, đồng thời cúi đầu nhìn xem cổ tay, cổ chân của mình có bị trói hay không.
Tay chân đều không bị trói.
Nhưng căn phòng chật hẹp này thực sự giống như việc người ta bê đồ đạc vào một căn nhà chưa hoàn thiện. Trong phòng chất đầy đủ thứ, nhưng chỉ riêng chiếc giường lớn và bàn ghế đã chiếm gần hết diện tích.
Trên bàn, dưới gầm bàn bày la liệt những thứ cổ xưa đến mức chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng chuyên lưu giữ ký ức tuổi thơ. Giỏ tre, rổ tre, đồ đan bằng cỏ chỉ có ở nông thôn, chậu men, cốc men đỏ rực và hộp cơm bằng thép không gỉ.
Lúc nhỏ cô đã từng nhìn thấy những thứ này, nhưng khi cô lớn hơn một chút, bắt đầu đi học thì những thứ này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Trên tường dán tranh em bé mặt đỏ, quốc kỳ và một tấm bản đồ nhỏ. Tất cả những điều này đều cho thấy gia cảnh của gia đình này không phải là quá giàu có, nhưng rất biết cách chi tiêu.
Đối với Kiều Nhu đã sống ở thành phố lớn sầm uất bao năm, thì nơi này thật sự quá quê mùa.
Kiều Nhu lại nhích người lên. Cô phát hiện trên bàn nhỏ còn có gương và đồ trang điểm. Cô vội vàng xuống giường, đi tới soi gương xem tình hình của mình.
Chiếc gương rất cũ, viền xung quanh tưởng là kim loại, hóa ra là giấy dán màu kim loại.
Khuôn mặt người con gái trong gương hiện ra khiến cô lại một lần nữa ngẩn người. Giống hệt cô lúc mới trưởng thành, khuôn mặt tràn đầy collagen, trắng hồng như quả đào, còn có một lớp lông tơ khiến dung mạo rạng rỡ của cô thêm phần dịu dàng, lỗ chân lông gần như không thấy đâu. Lúc đó, cô ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống sinh hoạt điều độ đến mức đáng được khen ngợi. Cho đến sau này đi làm, cô không còn có thể ngủ trước 12 giờ đêm nữa.
Thức khuya khiến làn da của cô trở nên vàng vọt, quầng thâm mắt đậm đến mức phải dùng kem che khuyết điểm mới che được. Bọng mắt sụp xuống, thường xuyên thiếu nước, thiếu dầu. Thức khuya dậy sớm, dù có dùng mỹ phẩm đắt tiền đến đâu cũng không cứu vãn được. Các vấn đề về da cứ thế nảy sinh không ngừng. Trước khi trang điểm là một khuôn mặt, sau khi trang điểm lại là một khuôn mặt khác.
Thẩm mỹ viện cũng chỉ là giải pháp tạm thời định kỳ mà thôi.
Nghĩ đến việc mình mười tám tuổi một cành hoa (28 tuổi), đáng lẽ phải ngày càng toát lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, kết quả là cô chỉ có tuổi tác, còn nét duyên dáng thì bị công việc bào mòn hết. 996* hại chết người, 770** không cho người ta sống. (996: sáng 9h đi làm chiều 9h về, làm 6 ngày 1 tuần. 770: 7h đi làm 7h về không nghĩ cuối tuần)
Chưa đến ba mươi tuổi mà tim đã đập loạn xạ.
Tim... loạn xạ?
Lúc đó, sau cơn đau tim, mắt cô tối sầm, cô đã mất đi ý thức. Cho đến bây giờ, cô muốn hít thở cũng phải dè dặt, sợ rằng hít thở mạnh một chút, tim lại đau nhói.
Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi, rồi từ từ thở ra. Không khí gần như chưa kịp vào đến phổi đã bị cô đẩy ra ngoài. Khi nhận thấy việc hít thở không gây ra bất thường nào cho tim, cô từ từ hít thở sâu hơn, thở ra, hít thở sâu hơn, rồi lại thở ra.
Cuối cùng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm mắt lại, cô từ từ... Không đúng!
Từ từ cái gì chứ!
Kiều Nhu đột ngột mở to mắt, ngây người nhìn lên trần nhà. Đèn lông vũ pha lê của cô đâu? Sao trần nhà này lại giống như nhà chưa hoàn thiện, không sơn sửa gì cả, chỉ có màu xi măng?
Xi măng thì thôi đi, đèn lại là một bóng đèn dây tóc trần.
Bây giờ ai còn dùng bóng đèn dây tóc trần?
Trong nháy mắt, đủ loại vụ bắt cóc, buôn người hiện lên trong đầu Kiều Nhu. Cô nín thở, nhanh chóng ngồi dậy quan sát xung quanh, đồng thời cúi đầu nhìn xem cổ tay, cổ chân của mình có bị trói hay không.
Tay chân đều không bị trói.
Nhưng căn phòng chật hẹp này thực sự giống như việc người ta bê đồ đạc vào một căn nhà chưa hoàn thiện. Trong phòng chất đầy đủ thứ, nhưng chỉ riêng chiếc giường lớn và bàn ghế đã chiếm gần hết diện tích.
Trên bàn, dưới gầm bàn bày la liệt những thứ cổ xưa đến mức chỉ có thể nhìn thấy trong viện bảo tàng chuyên lưu giữ ký ức tuổi thơ. Giỏ tre, rổ tre, đồ đan bằng cỏ chỉ có ở nông thôn, chậu men, cốc men đỏ rực và hộp cơm bằng thép không gỉ.
Lúc nhỏ cô đã từng nhìn thấy những thứ này, nhưng khi cô lớn hơn một chút, bắt đầu đi học thì những thứ này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Trên tường dán tranh em bé mặt đỏ, quốc kỳ và một tấm bản đồ nhỏ. Tất cả những điều này đều cho thấy gia cảnh của gia đình này không phải là quá giàu có, nhưng rất biết cách chi tiêu.
Đối với Kiều Nhu đã sống ở thành phố lớn sầm uất bao năm, thì nơi này thật sự quá quê mùa.
Kiều Nhu lại nhích người lên. Cô phát hiện trên bàn nhỏ còn có gương và đồ trang điểm. Cô vội vàng xuống giường, đi tới soi gương xem tình hình của mình.
Chiếc gương rất cũ, viền xung quanh tưởng là kim loại, hóa ra là giấy dán màu kim loại.
Khuôn mặt người con gái trong gương hiện ra khiến cô lại một lần nữa ngẩn người. Giống hệt cô lúc mới trưởng thành, khuôn mặt tràn đầy collagen, trắng hồng như quả đào, còn có một lớp lông tơ khiến dung mạo rạng rỡ của cô thêm phần dịu dàng, lỗ chân lông gần như không thấy đâu. Lúc đó, cô ngủ sớm dậy sớm, cuộc sống sinh hoạt điều độ đến mức đáng được khen ngợi. Cho đến sau này đi làm, cô không còn có thể ngủ trước 12 giờ đêm nữa.
Thức khuya khiến làn da của cô trở nên vàng vọt, quầng thâm mắt đậm đến mức phải dùng kem che khuyết điểm mới che được. Bọng mắt sụp xuống, thường xuyên thiếu nước, thiếu dầu. Thức khuya dậy sớm, dù có dùng mỹ phẩm đắt tiền đến đâu cũng không cứu vãn được. Các vấn đề về da cứ thế nảy sinh không ngừng. Trước khi trang điểm là một khuôn mặt, sau khi trang điểm lại là một khuôn mặt khác.
Thẩm mỹ viện cũng chỉ là giải pháp tạm thời định kỳ mà thôi.
Nghĩ đến việc mình mười tám tuổi một cành hoa (28 tuổi), đáng lẽ phải ngày càng toát lên vẻ quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, kết quả là cô chỉ có tuổi tác, còn nét duyên dáng thì bị công việc bào mòn hết. 996* hại chết người, 770** không cho người ta sống. (996: sáng 9h đi làm chiều 9h về, làm 6 ngày 1 tuần. 770: 7h đi làm 7h về không nghĩ cuối tuần)
Chưa đến ba mươi tuổi mà tim đã đập loạn xạ.
Tim... loạn xạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.