Thập Niên 70: Tây Thi Đậu Hủ Livestream Làm Giàu
Chương 9:
Nãi Hề
29/09/2024
Cô vén tóc ra sau, chạy về phòng lấy một hộp kem dưỡng da, vừa thoa kem vừa chạy như bay đến bên cạnh bố mẹ Kiều Nhu, hào hứng lên tiếng: “Con xong rồi!”
Là một người phụ nữ không cần trang điểm, cô thậm chí còn chưa dùng hết hai phút.
Mẹ Kiều Nhu bật cười: “Con bé này. Gọi mãi không dậy nổi.” Nói xong, ba người cùng nhau ra khỏi nhà. Hai vợ chồng bố mẹ Kiều Nhu có một chiếc xe đẩy. Họ cho đậu phụ vào những chiếc hộp gỗ đã được lót vải màn, sau đó đặt những hộp gỗ này vào trong sọt tre, bày lên xe đẩy.
Ba người đẩy xe đẩy đi từ nhà ra, con đường ngày càng bằng phẳng.
Quán đậu phụ nhà họ Kiều nằm ở vị trí rất đẹp trong chợ, nhưng quán rất nhỏ, không có chỗ cho khách ngồi ăn.
Đến nơi, Kiều Nhu ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên đó viết bốn chữ lớn Đậu phụ nhà họ Kiều. Trước cửa hàng còn có một tấm bảng, trên đó viết Quầy hàng tạm thời, phía sau là tờ giấy đỏ, trên tờ giấy đỏ ghi những thứ sẽ bán.
Cửa hàng này buổi sáng bán đậu phụ, sau khi hết hàng sẽ cho người khác thuê để bán những thứ khác.
Mọi người đều đến chợ mua thức ăn, sáng sớm là lúc đông người nhất. Lúc này, mặt trời vừa ló rạng, đã có bốn, năm người đứng xếp hàng trước cửa hàng. Thấy nhà họ Kiều đến, mọi người rối rít chào hỏi.
“Lão Kiều đấy à, hôm nay tôi đến sớm chứ!”
“Hôm nay cô con gái cũng đến phụ giúp kìa! Ôi chao, xinh thật đấy! Sao lại còn xinh hơn cả lần trước nữa chứ?”
“Con gái lớn rồi, mặc quần thì tiện hơn, nhưng bà Kiều à, bà nên mua cho con bé mấy cái váy đi. Bây giờ con gái thích mặc váy lắm đấy.”
Mẹ Kiều Nhu dịu dàng đáp: “Vâng. Lần trước tôi thấy trong thành phố có một cái váy màu đẹp lắm, kiểu dáng cũng đẹp nữa. Để tôi mua vải về may thử xem.”
Bố Kiều Nhu mở cửa hàng, lấy hộp đựng đậu phụ và cân ra, dùng dao cắt những đường vuông vắn trong hộp gỗ đựng đậu phụ. Mặc dù trước mặt đều là khách quen, ông vẫn nói rõ ràng: “Mười xu một miếng. Một cân đậu nành đổi một cân đậu phụ.”
Có hai cách giao dịch. Một là dùng tiền, hai là đổi hàng.
Rất nhanh đã có người gọi: “Cho tôi hai miếng!”
“Tôi mang đậu đến đây. Bà Kiều, cân đậu cho tôi với.”
Lúc đầu, Kiều Nhu không biết phải giúp đỡ như thế nào, nhưng sau khi quan sát một lúc, cô nhanh chóng nhận ra mình có thể phụ trách chuyển đậu phụ cho bố, cũng có thể nhận tiền và đậu nành từ tay mẹ.
Quán đậu phụ nhỏ, ba người bận rộn một lúc đã nóng nực. Trên trán Kiều Nhu lấm tấm mồ hôi. Mồ hôi khiến một vài sợi tóc mái dính vào nhau, giống như những sợi lông tơ nhỏ, càng làm tôn lên khuôn mặt của cô.
Hễ ai đi ngang qua mua đậu phụ cũng đều phải khen ngợi vài câu: “Xinh ra phết đấy! Nhìn cái khí chất này, cứ như tiểu thư khuê các ấy. Nếu con bé mà ngày nào cũng ra đây bán đậu phụ, chắc tôi cũng vui vẻ ngày nào cũng ra đây ngắm con bé hai lần.”
Kiều Nhu đương nhiên là mỉm cười gật đầu: “Chúc mọi người làm ăn phát đạt, để lần sau còn ghé qua ủng hộ nhà chúng tôi.”
“Ôi chao, con bé này, miệng mồm dẻo miệng thật đấy. Vậy cho tôi thêm hai miếng nữa đi!” Ngay lập tức có người vì vui vẻ mà mua thêm hai hào đậu phụ.
Dưới sự rèn giũ của công việc sau ba mươi năm, Kiều Nhu đã có được kỹ năng cơ bản là ứng xử khéo léo, đúng mực.
Đậu phụ nhà họ Kiều là đậu phụ thạch cao, mềm và tươi ngon. Người làm đậu phụ ở đây không chỉ có mỗi nhà họ Kiều, nhưng không biết vì sao, đậu phụ nhà họ Kiều lại mềm hơn nhà khác, hộp gỗ đựng đậu cũng trông sang trọng hơn nhà khác.
Là một người phụ nữ không cần trang điểm, cô thậm chí còn chưa dùng hết hai phút.
Mẹ Kiều Nhu bật cười: “Con bé này. Gọi mãi không dậy nổi.” Nói xong, ba người cùng nhau ra khỏi nhà. Hai vợ chồng bố mẹ Kiều Nhu có một chiếc xe đẩy. Họ cho đậu phụ vào những chiếc hộp gỗ đã được lót vải màn, sau đó đặt những hộp gỗ này vào trong sọt tre, bày lên xe đẩy.
Ba người đẩy xe đẩy đi từ nhà ra, con đường ngày càng bằng phẳng.
Quán đậu phụ nhà họ Kiều nằm ở vị trí rất đẹp trong chợ, nhưng quán rất nhỏ, không có chỗ cho khách ngồi ăn.
Đến nơi, Kiều Nhu ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên đó viết bốn chữ lớn Đậu phụ nhà họ Kiều. Trước cửa hàng còn có một tấm bảng, trên đó viết Quầy hàng tạm thời, phía sau là tờ giấy đỏ, trên tờ giấy đỏ ghi những thứ sẽ bán.
Cửa hàng này buổi sáng bán đậu phụ, sau khi hết hàng sẽ cho người khác thuê để bán những thứ khác.
Mọi người đều đến chợ mua thức ăn, sáng sớm là lúc đông người nhất. Lúc này, mặt trời vừa ló rạng, đã có bốn, năm người đứng xếp hàng trước cửa hàng. Thấy nhà họ Kiều đến, mọi người rối rít chào hỏi.
“Lão Kiều đấy à, hôm nay tôi đến sớm chứ!”
“Hôm nay cô con gái cũng đến phụ giúp kìa! Ôi chao, xinh thật đấy! Sao lại còn xinh hơn cả lần trước nữa chứ?”
“Con gái lớn rồi, mặc quần thì tiện hơn, nhưng bà Kiều à, bà nên mua cho con bé mấy cái váy đi. Bây giờ con gái thích mặc váy lắm đấy.”
Mẹ Kiều Nhu dịu dàng đáp: “Vâng. Lần trước tôi thấy trong thành phố có một cái váy màu đẹp lắm, kiểu dáng cũng đẹp nữa. Để tôi mua vải về may thử xem.”
Bố Kiều Nhu mở cửa hàng, lấy hộp đựng đậu phụ và cân ra, dùng dao cắt những đường vuông vắn trong hộp gỗ đựng đậu phụ. Mặc dù trước mặt đều là khách quen, ông vẫn nói rõ ràng: “Mười xu một miếng. Một cân đậu nành đổi một cân đậu phụ.”
Có hai cách giao dịch. Một là dùng tiền, hai là đổi hàng.
Rất nhanh đã có người gọi: “Cho tôi hai miếng!”
“Tôi mang đậu đến đây. Bà Kiều, cân đậu cho tôi với.”
Lúc đầu, Kiều Nhu không biết phải giúp đỡ như thế nào, nhưng sau khi quan sát một lúc, cô nhanh chóng nhận ra mình có thể phụ trách chuyển đậu phụ cho bố, cũng có thể nhận tiền và đậu nành từ tay mẹ.
Quán đậu phụ nhỏ, ba người bận rộn một lúc đã nóng nực. Trên trán Kiều Nhu lấm tấm mồ hôi. Mồ hôi khiến một vài sợi tóc mái dính vào nhau, giống như những sợi lông tơ nhỏ, càng làm tôn lên khuôn mặt của cô.
Hễ ai đi ngang qua mua đậu phụ cũng đều phải khen ngợi vài câu: “Xinh ra phết đấy! Nhìn cái khí chất này, cứ như tiểu thư khuê các ấy. Nếu con bé mà ngày nào cũng ra đây bán đậu phụ, chắc tôi cũng vui vẻ ngày nào cũng ra đây ngắm con bé hai lần.”
Kiều Nhu đương nhiên là mỉm cười gật đầu: “Chúc mọi người làm ăn phát đạt, để lần sau còn ghé qua ủng hộ nhà chúng tôi.”
“Ôi chao, con bé này, miệng mồm dẻo miệng thật đấy. Vậy cho tôi thêm hai miếng nữa đi!” Ngay lập tức có người vì vui vẻ mà mua thêm hai hào đậu phụ.
Dưới sự rèn giũ của công việc sau ba mươi năm, Kiều Nhu đã có được kỹ năng cơ bản là ứng xử khéo léo, đúng mực.
Đậu phụ nhà họ Kiều là đậu phụ thạch cao, mềm và tươi ngon. Người làm đậu phụ ở đây không chỉ có mỗi nhà họ Kiều, nhưng không biết vì sao, đậu phụ nhà họ Kiều lại mềm hơn nhà khác, hộp gỗ đựng đậu cũng trông sang trọng hơn nhà khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.