Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 38: Bạch Cẩu Tử Chết Rồi!
Từ Tửu
05/07/2023
Tưởng Vân bắt đầu chuẩn bị các món ăn dùng để cúng tế. Vì là ngày giỗ đặc biệt nên có món mặn, có món chay, có món nóng, có món gỏi, hơn nữa còn phải chuẩn bị sủi cảo.
Cô thấy trong nhà không có nhiều rau, cô lấy từ trong túi lương thực ra một bát ngũ cốc, bỏ vào trong túi vải, nói với Bạch Xuyên: “Anh mang ngũ cốc đến nhà Thím Khiên Ngưu để đổi vài loại rau đi. Rau hôm qua đổi được không nhiều lắm, nếu có miến thì tiện thể cũng đổi luôn một ít nhé.”
Bạch Xuyên nhìn thoáng qua túi ngũ cốc gần như trũng xuống, trong lòng cảm động không thôi, vội vàng nói: “Cảm ơn cô, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không lấy không phần lương thực này đâu. Lát nữa tôi sẽ để lại tiền và phiếu lương thực, phiền cô đi thị trấn một chuyến. Tôi thực sự quay lại rất vội, nếu không tôi sẽ mua lại cho cô.”
“Ôi trời, không sao đâu mà. Lương thực hết thì có thể mua thêm mà, anh cũng đã giúp tôi tiết kiệm được một khoản tiền để mua căn phòng này rồi.”
Bạch Xuyên tìm một cái mâm tráng men để đựng ngũ cốc, vào phòng lấy một chiếc mũ rơm đội lên đầu, bất chấp trời mưa đi tìm Thím Khiên Ngưu để đổi rau và miến.
Tưởng Vân bận rộn trong nhà, nhân lúc nước trong nồi sôi, cô nhanh chóng lấy một số đậu đũa từ nơi trú ẩn ra rồi luộc chúng, sau đó đặt sang một bên rồi lấy một cái mâm đậy lên. Nếu Bạch Xuyên nghi ngờ, cô sẽ nói rằng nó đã được luộc từ trước.
Các loại lương thực phụ mà đội sản xuất phát cho xử lý sớm một chút cũng tốt, ăn chúng khiến cổ họng cô thật sự rất đau, cho nên Tưởng Vân không thích ăn.
Bạch Mẫn ra ra vào vào lấy nước mấy lần liền, tiếng khóc trong phòng cuối cùng cũng lắng xuống. Sau khi lỗ tai được yên tĩnh, Bạch Mẫn cầm theo một nắm hạt dưa đến gặp Tưởng Vân để tán gẫu.
“Cô có muốn ăn không?”
Tưởng Vân nghĩ một lúc, Trương Xuân Hoa vừa mới vào phòng của Bạch Mẫn, mà hình như Trương Xuân Hoa... được Bạch Mẫn giúp dọn dẹp sạch sẽ. Tưởng Vân nghĩ đến đây…Hạt dưa trong tay Bạch Mẫn đột nhiên có mùi.
“Không, không, tôi đang bận! Cô ấy bị sao thế? Sao người ngợm như thế mà chạy thẳng đến đây vậy?”
Tưởng Vân vừa hỏi, tinh thần muốn tâm sự của Bạch Mẫn lập tức online. Cô ta ngồi xuống trước bếp lò, vừa ném vỏ hạt dưa vào bếp vừa giải thích những gì mình nghe được.
“Cô biết không? Cái gã Bạch Cẩu Tử hôm trước chạy qua đây nhìn trộm cô ấy, gặp phải ma, chết rồi.”
Tưởng Vân sửng sốt: “Hả? Chết rồi? Bệnh chết sao?”
Bạch Mẫn cười khẩy hai tiếng: “Gã ta không phải bệnh chết, mà là ngã xuống hố phân chết.”
Tưởng Vân: “...” Đây là cái kiểu chết quái quỷ gì thế này?
Đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng Trương Xuân Hoa vừa khóc vừa chạy vào bên đây,, một suy đoán vô lý bất chợt xuất hiện trong đầu Tưởng Vân: “Không lẽ là…”
“Đúng vậy! Gã súc sinh kia thật đúng là không ra gì! Nghe nói gã vừa mới tỉnh lại, còn chưa nhận ra mọi người đã vội vàng chạy đến nhà vệ sinh trong khu thanh niên trí thức ngồi để giải quyết bầu tâm sự. Cô chưa thấy qua nhà vệ sinh ở khu thanh niên trí thức đâu, nó là hai cái hố nằm song song với nhau. Lúc đó Trương Xuân Hoa đang đi vệ sinh bên trong, gã súc sinh này cứ thế cười khà khà dâm đãng tiến vào. Trương Xuân Hoa sợ hãi hét to kéo quần lên, gã khốn kiếp kia thấy vậy thì nào tới, ai ngờ trời mưa mặt đất trơn trượt, thế là gã ta trượt chân cắm đầu thẳng xuống hầm cầu.”
“Người ta nói chó không đổi được thức ăn. Mẹ kiếp, gã súc sinh này cũng tốt số thật, trước khi chết còn ăn được một bữa no.”
(Ai hiểu gì khum ╮(╯▽╰)╭)
Tưởng Vân tưởng tượng ra cảnh đó, vẻ mặt như muốn như nứt ra từng chút một.
“Cô đừng nói nữa, tôi đang nấu cơm đó.” Tưởng Vân tức giận nói.
Bạch Mẫn vừa nhai hạt dưa vừa tưởng tượng đến cảnh kia, đột nhiên cô ta cảm thấy mùi vị hạt dưa trong miệng thay đổi, bèn cắn vài ngụm để đè nén cảm giác buồn nôn.
Cô thấy trong nhà không có nhiều rau, cô lấy từ trong túi lương thực ra một bát ngũ cốc, bỏ vào trong túi vải, nói với Bạch Xuyên: “Anh mang ngũ cốc đến nhà Thím Khiên Ngưu để đổi vài loại rau đi. Rau hôm qua đổi được không nhiều lắm, nếu có miến thì tiện thể cũng đổi luôn một ít nhé.”
Bạch Xuyên nhìn thoáng qua túi ngũ cốc gần như trũng xuống, trong lòng cảm động không thôi, vội vàng nói: “Cảm ơn cô, cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không lấy không phần lương thực này đâu. Lát nữa tôi sẽ để lại tiền và phiếu lương thực, phiền cô đi thị trấn một chuyến. Tôi thực sự quay lại rất vội, nếu không tôi sẽ mua lại cho cô.”
“Ôi trời, không sao đâu mà. Lương thực hết thì có thể mua thêm mà, anh cũng đã giúp tôi tiết kiệm được một khoản tiền để mua căn phòng này rồi.”
Bạch Xuyên tìm một cái mâm tráng men để đựng ngũ cốc, vào phòng lấy một chiếc mũ rơm đội lên đầu, bất chấp trời mưa đi tìm Thím Khiên Ngưu để đổi rau và miến.
Tưởng Vân bận rộn trong nhà, nhân lúc nước trong nồi sôi, cô nhanh chóng lấy một số đậu đũa từ nơi trú ẩn ra rồi luộc chúng, sau đó đặt sang một bên rồi lấy một cái mâm đậy lên. Nếu Bạch Xuyên nghi ngờ, cô sẽ nói rằng nó đã được luộc từ trước.
Các loại lương thực phụ mà đội sản xuất phát cho xử lý sớm một chút cũng tốt, ăn chúng khiến cổ họng cô thật sự rất đau, cho nên Tưởng Vân không thích ăn.
Bạch Mẫn ra ra vào vào lấy nước mấy lần liền, tiếng khóc trong phòng cuối cùng cũng lắng xuống. Sau khi lỗ tai được yên tĩnh, Bạch Mẫn cầm theo một nắm hạt dưa đến gặp Tưởng Vân để tán gẫu.
“Cô có muốn ăn không?”
Tưởng Vân nghĩ một lúc, Trương Xuân Hoa vừa mới vào phòng của Bạch Mẫn, mà hình như Trương Xuân Hoa... được Bạch Mẫn giúp dọn dẹp sạch sẽ. Tưởng Vân nghĩ đến đây…Hạt dưa trong tay Bạch Mẫn đột nhiên có mùi.
“Không, không, tôi đang bận! Cô ấy bị sao thế? Sao người ngợm như thế mà chạy thẳng đến đây vậy?”
Tưởng Vân vừa hỏi, tinh thần muốn tâm sự của Bạch Mẫn lập tức online. Cô ta ngồi xuống trước bếp lò, vừa ném vỏ hạt dưa vào bếp vừa giải thích những gì mình nghe được.
“Cô biết không? Cái gã Bạch Cẩu Tử hôm trước chạy qua đây nhìn trộm cô ấy, gặp phải ma, chết rồi.”
Tưởng Vân sửng sốt: “Hả? Chết rồi? Bệnh chết sao?”
Bạch Mẫn cười khẩy hai tiếng: “Gã ta không phải bệnh chết, mà là ngã xuống hố phân chết.”
Tưởng Vân: “...” Đây là cái kiểu chết quái quỷ gì thế này?
Đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng Trương Xuân Hoa vừa khóc vừa chạy vào bên đây,, một suy đoán vô lý bất chợt xuất hiện trong đầu Tưởng Vân: “Không lẽ là…”
“Đúng vậy! Gã súc sinh kia thật đúng là không ra gì! Nghe nói gã vừa mới tỉnh lại, còn chưa nhận ra mọi người đã vội vàng chạy đến nhà vệ sinh trong khu thanh niên trí thức ngồi để giải quyết bầu tâm sự. Cô chưa thấy qua nhà vệ sinh ở khu thanh niên trí thức đâu, nó là hai cái hố nằm song song với nhau. Lúc đó Trương Xuân Hoa đang đi vệ sinh bên trong, gã súc sinh này cứ thế cười khà khà dâm đãng tiến vào. Trương Xuân Hoa sợ hãi hét to kéo quần lên, gã khốn kiếp kia thấy vậy thì nào tới, ai ngờ trời mưa mặt đất trơn trượt, thế là gã ta trượt chân cắm đầu thẳng xuống hầm cầu.”
“Người ta nói chó không đổi được thức ăn. Mẹ kiếp, gã súc sinh này cũng tốt số thật, trước khi chết còn ăn được một bữa no.”
(Ai hiểu gì khum ╮(╯▽╰)╭)
Tưởng Vân tưởng tượng ra cảnh đó, vẻ mặt như muốn như nứt ra từng chút một.
“Cô đừng nói nữa, tôi đang nấu cơm đó.” Tưởng Vân tức giận nói.
Bạch Mẫn vừa nhai hạt dưa vừa tưởng tượng đến cảnh kia, đột nhiên cô ta cảm thấy mùi vị hạt dưa trong miệng thay đổi, bèn cắn vài ngụm để đè nén cảm giác buồn nôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.