Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 39: Nấu Cỗ!
Từ Tửu
05/07/2023
Cô ta hỏi Tưởng Vân: “Cô vừa mới ăn sáng xong mà, sao bây giờ lại đang nấu cơm trưa rồi?Tôi thấy điệu bộ của cô giống như định làm một bữa ngon vậy?”
Tưởng Vân ngắn gọn giới thiệu một câu: “Trưa nay Bạch Xuyên cúng giỗ ba mẹ anh ấy, cho nên anh ấy nhờ tôi làm giúp.”
Bạch Mẫn bắt đầu “chậc chậc” không ngừng.
“Còn nói quan hệ giữa hai người là trong sáng, như thế này làm sao mà trong sáng cho được? Lễ giỗ của ba mẹ người ta đều do cô chuẩn bị, không ngờ cô lại là loại mẹ hiền dâu đảm nha.”
Tưởng Vân liếc mắt: “Nếu cô không ngậm miệng được thì trở về phòng an ủi Trương Xuân Hoa đi, cô ấy hẳn là bị dọa không nhẹ đâu. Đúng rồi, gã Bạch Cẩu Tử kia thì sao? Đã vớt xác lên chưa?”
Bạch Mẫn bĩu môi: “Có người đi mò rồi, mà gia đình bên kia cũng ‘zui’lắm. Cô đoán xem Trương Xuân Hoa nói cái gì với tôi?”
Tưởng Vân liếc nhìn Bạch Mẫn đang nóng lòng tâm sự, đặc biệt thể hiện kỹ năng diễn xuất bằng vẻ mặt đầy mong đợi: “Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy bảo sau khi gia đình kia đến khu thanh niên trí thức, việc đầu tiên họ làm không phải là đi đến hầm cầu kiếm người, mà là tìm cô ấy đòi bồi thường. Trương Xuân Hoa nói muốn đến đồn công an, người bên nhà kia còn định đánh cô ấy, vì vậy cô ấy mới chạy đến đây…”
Tưởng Vân nghe thấy mà choáng váng: “Cho nên, Trương Xuân Hoa không dám quay lại chỗ thanh niên trí thức?”
“Chứ sao nữa? Nhà kia nhất định muốn quậy phá, cô ấy làm sao dám trở về, cô ấy nói tạm thời ở lại chỗ này hai ngày đã, chờ người nhà của Bạch Cẩu Tử không gây sự nữa thì sẽ trở về. Tôi đoán, sau khi chôn cất gã kia xong thì sẽ không ầm ĩ nữa đâu.”
Tưởng Vân thì lại không lạc quan như vậy, cô híp mắt nhìn Bạch Mẫn và hỏi: “Cô nghĩ là có thể không? Vốn dĩ nhà bọn họ cũng không để ý chuyện này, nhìn trộm nữ thanh niên trí thức đi vệ sinh rồi rơi xuống, cho dù có bị phơi bày ra thì cũng là nhà bọn họ xấu mặt. Đã như vậy rồi mà nhà bọn họ vẫn còn mặt mũi làm ầm ĩ lên, điều này cho thấy nhà bọn họ vốn không cần thể diện, cô còn trông mong qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ im lặng à? Nếu Trương Xuân Hoa không nhét vào mồm đám người kia một khoản tiền thì bọn họ chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.”
Bạch Mẫn nghe Tưởng Vân phân tích như vậy, cũng trở nên bi quan: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Sao tôi biết được phải làm sao? Chuyện đó cũng có phải của tôi đâu. Cô tránh sang một bên, tôi còn phải nấu ăn nữa.. Mà sao cô không trở về an ủi bạn của cô đi? Cô ấy cần cô an ủi, còn tôi thì cần cô tránh chỗ.”
Bạch Mẫn bị Tưởng Vân ghét bỏ, bĩu môi rời đi.
Tưởng Vân còn chưa kịp yên tĩnh được hai phút thì Bạch Mẫn lại mang theo một túi lương thực tới nữa. Cô ta nói với Tưởng Vân: “Dù sao cô cũng đang nấu cơm, hay là nhân tiện nấu luôn bữa trưa cho tôi và Trương Xuân Hoa nhé?”
Tưởng Vân nhìn lướt qua đồ Bạch Mẫn xách tới, tức giận hỏi: “Buổi trưa cô chỉ ăn cơm, không ăn thức ăn à?”
Bạch Mẫn cười nói: “Không phải cô cầm lương thực đi đổi hết rồi sao? Lương thực của tôi nhiều như vậy, đổi một bữa cơm trưa hai người tuyệt đối không thiệt thòi cho cô đâu. Hai này nữa tôi định đi mưa lương thực nè, đến lúc đó chúng ta đi chung ha!”
Bạch Mẫn mang đến rất nhiều lương thực, nhưng đó đều là những lương thực phụ mà Tưởng Vân không thích. Nhìn chiếc túi đầy thành ý này, Tưởng Vân không thể từ chối.
“Cô mau đi an ủi chị em tốt nhà cô đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, tôi còn phải làm sủi cảo nữa, cô tưởng tôi rảnh rỗi có thời gian ngồi tám như cô à?”
Sau khi Tưởng Vân đuổi Bạch Mẫn đi, cô đóng cửa lại, bảo đầu bếp Vân làm một số việc cơ bản như trộn bột mì để làm thành vỏ sủi cảo, rồi lại điều chỉnh nhân bánh, bắt đầu làm sủi cảo.
Vì không có chỗ mua thịt nên hiển nhiên là đây sủi cảo chay.
Khi Bạch Xuyên quay lại, sủi cảo đã gần xong, Bạch Xuyên nhìn những thứ đã được đặt trên bếp, vô cùng kinh ngạc: “Ôi trời, cô nhanh nhẹn thật đấy, mới đây mà đã làm được nhiều món như này rồi!”
“Tôi không thể gây trở ngại cho anh được, anh đi làm chuyện khác đi trước đi, giỗ đầu cũng không phải chuyện nhỏ, anh không cần ngồi ở đây nhìn chằm chằm tôi đâu. Tôi nhất định không để anh thiếu sót đâu.”
Lễ giỗ quả thật có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, Bạch Xuyên bỏ tiền thuê vài bà cụ đáng tin cậy ở Bạch gia trang để làm mấy vật dụng tang lễ bằng giấy, nhưng bây giờ trời còn mưa, mấy đồ bằng giấy đó có thể đốt được sao? Nếu không, bọn họ phải tạm thời dựng một cái lều.
Tưởng Vân ngắn gọn giới thiệu một câu: “Trưa nay Bạch Xuyên cúng giỗ ba mẹ anh ấy, cho nên anh ấy nhờ tôi làm giúp.”
Bạch Mẫn bắt đầu “chậc chậc” không ngừng.
“Còn nói quan hệ giữa hai người là trong sáng, như thế này làm sao mà trong sáng cho được? Lễ giỗ của ba mẹ người ta đều do cô chuẩn bị, không ngờ cô lại là loại mẹ hiền dâu đảm nha.”
Tưởng Vân liếc mắt: “Nếu cô không ngậm miệng được thì trở về phòng an ủi Trương Xuân Hoa đi, cô ấy hẳn là bị dọa không nhẹ đâu. Đúng rồi, gã Bạch Cẩu Tử kia thì sao? Đã vớt xác lên chưa?”
Bạch Mẫn bĩu môi: “Có người đi mò rồi, mà gia đình bên kia cũng ‘zui’lắm. Cô đoán xem Trương Xuân Hoa nói cái gì với tôi?”
Tưởng Vân liếc nhìn Bạch Mẫn đang nóng lòng tâm sự, đặc biệt thể hiện kỹ năng diễn xuất bằng vẻ mặt đầy mong đợi: “Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy bảo sau khi gia đình kia đến khu thanh niên trí thức, việc đầu tiên họ làm không phải là đi đến hầm cầu kiếm người, mà là tìm cô ấy đòi bồi thường. Trương Xuân Hoa nói muốn đến đồn công an, người bên nhà kia còn định đánh cô ấy, vì vậy cô ấy mới chạy đến đây…”
Tưởng Vân nghe thấy mà choáng váng: “Cho nên, Trương Xuân Hoa không dám quay lại chỗ thanh niên trí thức?”
“Chứ sao nữa? Nhà kia nhất định muốn quậy phá, cô ấy làm sao dám trở về, cô ấy nói tạm thời ở lại chỗ này hai ngày đã, chờ người nhà của Bạch Cẩu Tử không gây sự nữa thì sẽ trở về. Tôi đoán, sau khi chôn cất gã kia xong thì sẽ không ầm ĩ nữa đâu.”
Tưởng Vân thì lại không lạc quan như vậy, cô híp mắt nhìn Bạch Mẫn và hỏi: “Cô nghĩ là có thể không? Vốn dĩ nhà bọn họ cũng không để ý chuyện này, nhìn trộm nữ thanh niên trí thức đi vệ sinh rồi rơi xuống, cho dù có bị phơi bày ra thì cũng là nhà bọn họ xấu mặt. Đã như vậy rồi mà nhà bọn họ vẫn còn mặt mũi làm ầm ĩ lên, điều này cho thấy nhà bọn họ vốn không cần thể diện, cô còn trông mong qua một thời gian ngắn bọn họ sẽ im lặng à? Nếu Trương Xuân Hoa không nhét vào mồm đám người kia một khoản tiền thì bọn họ chắc chắn sẽ không dừng lại đâu.”
Bạch Mẫn nghe Tưởng Vân phân tích như vậy, cũng trở nên bi quan: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Sao tôi biết được phải làm sao? Chuyện đó cũng có phải của tôi đâu. Cô tránh sang một bên, tôi còn phải nấu ăn nữa.. Mà sao cô không trở về an ủi bạn của cô đi? Cô ấy cần cô an ủi, còn tôi thì cần cô tránh chỗ.”
Bạch Mẫn bị Tưởng Vân ghét bỏ, bĩu môi rời đi.
Tưởng Vân còn chưa kịp yên tĩnh được hai phút thì Bạch Mẫn lại mang theo một túi lương thực tới nữa. Cô ta nói với Tưởng Vân: “Dù sao cô cũng đang nấu cơm, hay là nhân tiện nấu luôn bữa trưa cho tôi và Trương Xuân Hoa nhé?”
Tưởng Vân nhìn lướt qua đồ Bạch Mẫn xách tới, tức giận hỏi: “Buổi trưa cô chỉ ăn cơm, không ăn thức ăn à?”
Bạch Mẫn cười nói: “Không phải cô cầm lương thực đi đổi hết rồi sao? Lương thực của tôi nhiều như vậy, đổi một bữa cơm trưa hai người tuyệt đối không thiệt thòi cho cô đâu. Hai này nữa tôi định đi mưa lương thực nè, đến lúc đó chúng ta đi chung ha!”
Bạch Mẫn mang đến rất nhiều lương thực, nhưng đó đều là những lương thực phụ mà Tưởng Vân không thích. Nhìn chiếc túi đầy thành ý này, Tưởng Vân không thể từ chối.
“Cô mau đi an ủi chị em tốt nhà cô đi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, tôi còn phải làm sủi cảo nữa, cô tưởng tôi rảnh rỗi có thời gian ngồi tám như cô à?”
Sau khi Tưởng Vân đuổi Bạch Mẫn đi, cô đóng cửa lại, bảo đầu bếp Vân làm một số việc cơ bản như trộn bột mì để làm thành vỏ sủi cảo, rồi lại điều chỉnh nhân bánh, bắt đầu làm sủi cảo.
Vì không có chỗ mua thịt nên hiển nhiên là đây sủi cảo chay.
Khi Bạch Xuyên quay lại, sủi cảo đã gần xong, Bạch Xuyên nhìn những thứ đã được đặt trên bếp, vô cùng kinh ngạc: “Ôi trời, cô nhanh nhẹn thật đấy, mới đây mà đã làm được nhiều món như này rồi!”
“Tôi không thể gây trở ngại cho anh được, anh đi làm chuyện khác đi trước đi, giỗ đầu cũng không phải chuyện nhỏ, anh không cần ngồi ở đây nhìn chằm chằm tôi đâu. Tôi nhất định không để anh thiếu sót đâu.”
Lễ giỗ quả thật có rất nhiều thứ cần chuẩn bị, Bạch Xuyên bỏ tiền thuê vài bà cụ đáng tin cậy ở Bạch gia trang để làm mấy vật dụng tang lễ bằng giấy, nhưng bây giờ trời còn mưa, mấy đồ bằng giấy đó có thể đốt được sao? Nếu không, bọn họ phải tạm thời dựng một cái lều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.