Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 27: Bạch Xuyên
Từ Tửu
03/07/2023
Tưởng Vân bị đánh thức bởi tiếng nước trong sân nhà.
Cô theo bản năng dùng nơi trú ẩn Tinh Hà để liên hệ với hộp xua đuổi sóng âm, nhưng trước khi cô khởi động hộp xua đuổi sóng âm lại có chút do dự.
Cô có thể chắc chắn trong sân có người.
Nếu không thì tiếng nước này từ đâu ra?
Nhưng nếu như người đi vào là người xấu, vậy vì sao không có hành động tiếp theo, mà chỉ ở trong sân “nghịch nước”?
Chẳng lẽ kẻ xấu này định dùng tiếng nước dọa chết cô?
Tưởng Vân nhanh nhẹn mặc quần áo vào, thần kinh cô căng thẳng, sẵn sàng kích hoạt hộp đẩy lùi sóng âm bất cứ lúc nào, đồng thời cô cũng lấy ra một cây gậy điện tự vệ cao áp từ nơi trú ẩn của Tinh Hà, sau đó cô mới rón rén đi tới trước cổng, rồi bỗng nhiên mở cửa ra, tim cô nhảy vọt tới cổ họng.
Đập vào mắt lại là một người đàn ông đang trần truồng, đang đứng đối diện cô, đối mặt với cô mà tắm rửa.
Trong tay anh đang cầm một gáo nước lạnh dội lên đầu, động tác cứ như vậy dừng lại.
Tưởng Vân nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt trống rỗng.
Hai người như hoàn hồn cùng một lúc, đồng thời cùng hỏi: “Anh/Cô là ai?”
Anh hỏi: “Cô đang làm gì trong nhà tôi?”
Tưởng Vân bị anh hỏi ngược lại làm cho bật cười: “Đây là nhà anh? Bạch đội trưởng rõ ràng là bảo tôi ở đây, sao lại biến thành nhà của anh rồi?”
Vừa nói xong, Tưởng Vân lập tức nghĩ tới một khả năng.
Người đang tuỳ tiện tắm rửa trong sân chẳng lẽ là con trai của chủ nhà đã mất, đang đi lính ở bên ngoài đó chứ? Cô đã từng nghe đội trưởng sản xuất Bạch Đại Thuyên nói qua.
Bạch Xuyên nghe Tưởng Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là do Bạch đội trưởng cho ở lại, lại lục lọi trong suy nghĩ một lần nữa, nhưng Bạch gia trang không có người như vậy, nên anh mới suy đoán: “Cô là thanh niên trí thức từ nơi khác tới à?”
Tưởng Vân gật đầu.
"À, vậy cô ở đi, đây là nhà tôi, nghỉ phép hằng năm tôi trở về đốt ít giấy tiền vàng bạn cho ba mẹ tôi xong rồi lại đi. Nếu như là chú Đại Thuyên sắp xếp, vậy thì cô cứ ở lại đi.”
Suy đoán trong lòng Tưởng Vân đã được chứng thực, cô nghĩ đến mình vừa rồi muốn đuổi chủ nhà nơi này đi ra ngoài, gương mặt không khỏi ửng hồng, còn có chút nóng lên: “Vậy, vậy anh tắm rửa trước đi? Có cần tôi giúp gì không?”
Bạch Xuyên lúc này mới nhớ rằng mình đang trần truồng, lại còn đứng trước mặt một người con gái xa lạ, khuôn mặt vốn đã sạm đen do thường ngày được huấn luyện lập tức đỏ bừng, có điều bóng đêm dày đặc làm cho Tưởng Vân không nhìn thấy.
Cô hoảng hốt trở về phòng, nằm trên giường nằm trong chốc lát, lại cảm thấy mình cứ như vậy mà nằm thì có chút không hiểu chuyện.
Tốt xấu gì cũng là ở trong nhà của người ta...
Tưởng Vân lại đứng lên, lấy ra một muỗng gạo mà thím mập mặt bánh bao đã đưa cho cô, đốt bếp lửa lên, chờ nước sôi rồi cho gạo vào nồi, rồi lại ra lệnh cho đầu bếp Vân làm hai cái bánh bột ngô khô không nhân.
Sau khi nghe tiếng nước bên ngoài dần dần ngừng lại, Tưởng Vân ra khỏi phòng, nhìn ngoài sân vài vòng, thấy trong phòng phía đông có ánh nến sáng lên, cô lần mò đi qua, gõ cửa.
Lúc này Bạch Xuyên đã mặc xong quần áo, đang thu dọn căn phòng đầy tro bụi.
Bạch Xuyên mở cửa ra, hỏi Tưởng Vân: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có nấu chút cháo, anh ăn một chút rồi hãy nghỉ ngơi.”
Bạch Xuyên vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, lúc tôi trở về có mang theo lương khô, cũng đã ăn trên đường.”
Ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng cái bụng lại bán đứng anh.
Một tràng thanh âm ùng ục vang lên, Bạch Xuyên xấu hổ đến mức các ngón chân đều co chặt lại.
Tưởng Vân cười: “Không sao đâu, tôi đang nấu rồi, anh thu dọn trước đi, đợi tôi nấu xong sẽ mang tới đây cho anh.”
Trai đơn gái chiếc ở chung một nơi... Tuy rằng không phải là một phòng, nhưng cũng là một nhà, thật sự có hơi không tốt.
Trong lòng Tưởng Vân mong Bạch Xuyên là một người đàng hoàng, bằng không cô phải dùng tới hộp xua đuổi sóng âm. Làm một người có tinh thần bình thường biến thành một kẻ ngốc, dù sao cũng có chút tạo nghiệt.
Trong lúc cô phân tâm thì cháo trong nồi đã chín, Tưởng Vân lấy hai cái bánh bột ngô mà đầu bếp Vân làm xong ra, tay trái một chén cháo, tay phải một chén bánh, bưng đến phòng phía đông.
“Anh… anh Bạch, cháo chín rồi này, anh ăn trước đã rồi lát nữa hãy dọn dẹp tiếp.”
Bạch Xuyên đã quét dọn giường lò sạch sẽ, nhìn dáng vẻ của anh chắc chỉ định quét dọn chỗ kia để ngủ vài ngày, chứ không phải ở lâu dài.
Tưởng Vân thử thăm dò: “Anh Bạch, anh là xuất ngũ để đổi nghề sao?”
Bạch Xuyên sửng sốt, giải thích: "Không phải, do sắp đến ngày giỗ của ba mẹ tôi, nên tôi về sớm, đốt giấy xong cho hai vợ chồng già qua ngày giỗ tôi sẽ đi.”
Cô theo bản năng dùng nơi trú ẩn Tinh Hà để liên hệ với hộp xua đuổi sóng âm, nhưng trước khi cô khởi động hộp xua đuổi sóng âm lại có chút do dự.
Cô có thể chắc chắn trong sân có người.
Nếu không thì tiếng nước này từ đâu ra?
Nhưng nếu như người đi vào là người xấu, vậy vì sao không có hành động tiếp theo, mà chỉ ở trong sân “nghịch nước”?
Chẳng lẽ kẻ xấu này định dùng tiếng nước dọa chết cô?
Tưởng Vân nhanh nhẹn mặc quần áo vào, thần kinh cô căng thẳng, sẵn sàng kích hoạt hộp đẩy lùi sóng âm bất cứ lúc nào, đồng thời cô cũng lấy ra một cây gậy điện tự vệ cao áp từ nơi trú ẩn của Tinh Hà, sau đó cô mới rón rén đi tới trước cổng, rồi bỗng nhiên mở cửa ra, tim cô nhảy vọt tới cổ họng.
Đập vào mắt lại là một người đàn ông đang trần truồng, đang đứng đối diện cô, đối mặt với cô mà tắm rửa.
Trong tay anh đang cầm một gáo nước lạnh dội lên đầu, động tác cứ như vậy dừng lại.
Tưởng Vân nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt trống rỗng.
Hai người như hoàn hồn cùng một lúc, đồng thời cùng hỏi: “Anh/Cô là ai?”
Anh hỏi: “Cô đang làm gì trong nhà tôi?”
Tưởng Vân bị anh hỏi ngược lại làm cho bật cười: “Đây là nhà anh? Bạch đội trưởng rõ ràng là bảo tôi ở đây, sao lại biến thành nhà của anh rồi?”
Vừa nói xong, Tưởng Vân lập tức nghĩ tới một khả năng.
Người đang tuỳ tiện tắm rửa trong sân chẳng lẽ là con trai của chủ nhà đã mất, đang đi lính ở bên ngoài đó chứ? Cô đã từng nghe đội trưởng sản xuất Bạch Đại Thuyên nói qua.
Bạch Xuyên nghe Tưởng Vân nói năng hùng hồn đầy lý lẽ là do Bạch đội trưởng cho ở lại, lại lục lọi trong suy nghĩ một lần nữa, nhưng Bạch gia trang không có người như vậy, nên anh mới suy đoán: “Cô là thanh niên trí thức từ nơi khác tới à?”
Tưởng Vân gật đầu.
"À, vậy cô ở đi, đây là nhà tôi, nghỉ phép hằng năm tôi trở về đốt ít giấy tiền vàng bạn cho ba mẹ tôi xong rồi lại đi. Nếu như là chú Đại Thuyên sắp xếp, vậy thì cô cứ ở lại đi.”
Suy đoán trong lòng Tưởng Vân đã được chứng thực, cô nghĩ đến mình vừa rồi muốn đuổi chủ nhà nơi này đi ra ngoài, gương mặt không khỏi ửng hồng, còn có chút nóng lên: “Vậy, vậy anh tắm rửa trước đi? Có cần tôi giúp gì không?”
Bạch Xuyên lúc này mới nhớ rằng mình đang trần truồng, lại còn đứng trước mặt một người con gái xa lạ, khuôn mặt vốn đã sạm đen do thường ngày được huấn luyện lập tức đỏ bừng, có điều bóng đêm dày đặc làm cho Tưởng Vân không nhìn thấy.
Cô hoảng hốt trở về phòng, nằm trên giường nằm trong chốc lát, lại cảm thấy mình cứ như vậy mà nằm thì có chút không hiểu chuyện.
Tốt xấu gì cũng là ở trong nhà của người ta...
Tưởng Vân lại đứng lên, lấy ra một muỗng gạo mà thím mập mặt bánh bao đã đưa cho cô, đốt bếp lửa lên, chờ nước sôi rồi cho gạo vào nồi, rồi lại ra lệnh cho đầu bếp Vân làm hai cái bánh bột ngô khô không nhân.
Sau khi nghe tiếng nước bên ngoài dần dần ngừng lại, Tưởng Vân ra khỏi phòng, nhìn ngoài sân vài vòng, thấy trong phòng phía đông có ánh nến sáng lên, cô lần mò đi qua, gõ cửa.
Lúc này Bạch Xuyên đã mặc xong quần áo, đang thu dọn căn phòng đầy tro bụi.
Bạch Xuyên mở cửa ra, hỏi Tưởng Vân: “Có chuyện gì vậy?”
“Tôi có nấu chút cháo, anh ăn một chút rồi hãy nghỉ ngơi.”
Bạch Xuyên vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, lúc tôi trở về có mang theo lương khô, cũng đã ăn trên đường.”
Ngoài miệng anh nói như vậy, nhưng cái bụng lại bán đứng anh.
Một tràng thanh âm ùng ục vang lên, Bạch Xuyên xấu hổ đến mức các ngón chân đều co chặt lại.
Tưởng Vân cười: “Không sao đâu, tôi đang nấu rồi, anh thu dọn trước đi, đợi tôi nấu xong sẽ mang tới đây cho anh.”
Trai đơn gái chiếc ở chung một nơi... Tuy rằng không phải là một phòng, nhưng cũng là một nhà, thật sự có hơi không tốt.
Trong lòng Tưởng Vân mong Bạch Xuyên là một người đàng hoàng, bằng không cô phải dùng tới hộp xua đuổi sóng âm. Làm một người có tinh thần bình thường biến thành một kẻ ngốc, dù sao cũng có chút tạo nghiệt.
Trong lúc cô phân tâm thì cháo trong nồi đã chín, Tưởng Vân lấy hai cái bánh bột ngô mà đầu bếp Vân làm xong ra, tay trái một chén cháo, tay phải một chén bánh, bưng đến phòng phía đông.
“Anh… anh Bạch, cháo chín rồi này, anh ăn trước đã rồi lát nữa hãy dọn dẹp tiếp.”
Bạch Xuyên đã quét dọn giường lò sạch sẽ, nhìn dáng vẻ của anh chắc chỉ định quét dọn chỗ kia để ngủ vài ngày, chứ không phải ở lâu dài.
Tưởng Vân thử thăm dò: “Anh Bạch, anh là xuất ngũ để đổi nghề sao?”
Bạch Xuyên sửng sốt, giải thích: "Không phải, do sắp đến ngày giỗ của ba mẹ tôi, nên tôi về sớm, đốt giấy xong cho hai vợ chồng già qua ngày giỗ tôi sẽ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.