Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 26: Trèo Tường
Từ Tửu
26/06/2023
Chiều nay Tưởng Vân ra đồng có hơi muộn một chút, đợi đến lúc tan tầm, ghi điểm viên chấm sáu điểm lao động cho cô, ít hơn buổi sáng một điểm.
Tính toán điểm lao động mà Tưởng Vân đã kiếm được trong ngày hôm nay, cho dù là người lão làng kinh nghiệm đầy mình trong việc làm ruộng cũng phải trợn mắt há mồm mà nhìn.
Quào, mười ba điểm lao động lận đó... Chỉ có những tay kỳ cựu ở trong thôn phải chăm chỉ và khéo léo làm việc dữ lắm, mới có thể kiếm được nhiều điểm lao động như vậy.
Ghi điểm viên đọc xong điểm lao động của Tưởng Vân thì đọc đến điểm lao động của Bạch Mẫn: "Bạch Mẫn được ba điểm, vừa vặn chỉ bằng con số lẻ của Tưởng Vân mà thôi!"
Sau khi đọc xong, người ghi điểm còn đặc biệt nhìn Tưởng Vân, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Ánh mắt kia dường như đang hỏi: "Đều là thanh niên trí thức, giữa người với người với nhau tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Bạch Mẫn bởi vì suy nghĩ viển vông của bản thân mà tổn thương vô cùng.
Trương Xuân Hoa bị lời khích lệ của ghi điểm viên đả kích tới thương tích đầy mình, ghi điểm viên nói: "Trương Xuân Hoa được hai điểm lao động, không tệ không tệ, có tiến bộ, buổi chiều một điểm rưỡi, gấp ba lần buổi sáng."
Trương Xuân Hoa là thành viên đội sổ của đội sản xuất Hồng Kỳ, đứng trong gió lộn xộn trong một thời gian dài.
Sau khi ghi điểm viên đọc xong điểm lao động, thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì phản đối, thì kẹp sổ điểm lao động dưới nách rồi rời đi, những người khác giải tán ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.
Trương Xuân Hoa ngay cả sức lực đi đường cũng không có, được Bạch Mẫn kéo quay về.
Sau khi đưa Trương Xuân Hoa trở lại khu thanh niên trí thức, Bạch Mẫn nằm trên giường chung rồi suy nghĩ một lúc lâu, nghe thấy tiếng ngáy của Trương Xuân Hoa thì tâm phiền ý loạn.
Cô ta không hiểu rõ, tại sao bàn tay vàng của cô ta lại đưa cô ta về năm 1971 mà không phải năm 1977 chứ? Nếu như cô ta có thể quay về năm 1977 thì tốt rồi, quay thẳng về thành phố thi đại học, như vậy cô ta không cần phải khổ sở làm ruộng ở nông thôn như này.
Trong khi Bạch Mẫn đang trằn trọc thì Tưởng Vân đã ăn xong món thịt bò xào của đầu bếp Vân,còn trộn thêm một phần salad trái cây, sau khi ăn xong thì thanh thản chìm vào mộng đẹp.
Tuy rằng bên ngoài vẫn chưa tối, nhưng ở thời đại này không có hoạt động giải trí gì, cô muốn tìm một quyển sách giải sầu, lại sợ tiếp xúc với thứ xui xẻo gì đó rồi bị người ta báo cáo, về phần thiết bị điện tử thì càng đừng nghĩ tới.
Trong chỗ trú ẩn Tinh Hà mặc dù có mô hình giải trí, nhưng cô không thể chịu nổi bản thân xuyên đến một thế giới lớn hoàn toàn xa lạ, chỗ trú ẩn Tinh Hà là một máy đơn lẻ, mô hình giải trí nhìn được chứ không chơi được, ngay cả một trò chơi offline cũng không tìm thấy.
Cuộc sống nhàm chán như vậy, nếu không đi ngủ thì có thể làm gì đây?
Trăng dần lên cao, tiếng côn trùng ríu rít nối đuôi nhau vang lên trên cánh đồng.
Trong bóng tối, một chiếc túi được ném xuyên qua bức tường rơi vào trong sân nhà nơi mà Tưởng Vân đang sống.
Tưởng Vân hình như nghe được động tĩnh bên ngoài, cô trở mình một cái, chép chép miệng, tiếp tục ngủ.
Một người dùng hai tay bám vào tường lật người tiến vào trong sân nhà, nhưng dưới chân đứng không vững, trẹo chân một chút, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, hình như người nọ cười một tiếng.
---
Nam chính lên sàn ^^
Tính toán điểm lao động mà Tưởng Vân đã kiếm được trong ngày hôm nay, cho dù là người lão làng kinh nghiệm đầy mình trong việc làm ruộng cũng phải trợn mắt há mồm mà nhìn.
Quào, mười ba điểm lao động lận đó... Chỉ có những tay kỳ cựu ở trong thôn phải chăm chỉ và khéo léo làm việc dữ lắm, mới có thể kiếm được nhiều điểm lao động như vậy.
Ghi điểm viên đọc xong điểm lao động của Tưởng Vân thì đọc đến điểm lao động của Bạch Mẫn: "Bạch Mẫn được ba điểm, vừa vặn chỉ bằng con số lẻ của Tưởng Vân mà thôi!"
Sau khi đọc xong, người ghi điểm còn đặc biệt nhìn Tưởng Vân, trong mắt tràn đầy phức tạp.
Ánh mắt kia dường như đang hỏi: "Đều là thanh niên trí thức, giữa người với người với nhau tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?"
Bạch Mẫn bởi vì suy nghĩ viển vông của bản thân mà tổn thương vô cùng.
Trương Xuân Hoa bị lời khích lệ của ghi điểm viên đả kích tới thương tích đầy mình, ghi điểm viên nói: "Trương Xuân Hoa được hai điểm lao động, không tệ không tệ, có tiến bộ, buổi chiều một điểm rưỡi, gấp ba lần buổi sáng."
Trương Xuân Hoa là thành viên đội sổ của đội sản xuất Hồng Kỳ, đứng trong gió lộn xộn trong một thời gian dài.
Sau khi ghi điểm viên đọc xong điểm lao động, thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì phản đối, thì kẹp sổ điểm lao động dưới nách rồi rời đi, những người khác giải tán ngay tại chỗ, ai về nhà nấy.
Trương Xuân Hoa ngay cả sức lực đi đường cũng không có, được Bạch Mẫn kéo quay về.
Sau khi đưa Trương Xuân Hoa trở lại khu thanh niên trí thức, Bạch Mẫn nằm trên giường chung rồi suy nghĩ một lúc lâu, nghe thấy tiếng ngáy của Trương Xuân Hoa thì tâm phiền ý loạn.
Cô ta không hiểu rõ, tại sao bàn tay vàng của cô ta lại đưa cô ta về năm 1971 mà không phải năm 1977 chứ? Nếu như cô ta có thể quay về năm 1977 thì tốt rồi, quay thẳng về thành phố thi đại học, như vậy cô ta không cần phải khổ sở làm ruộng ở nông thôn như này.
Trong khi Bạch Mẫn đang trằn trọc thì Tưởng Vân đã ăn xong món thịt bò xào của đầu bếp Vân,còn trộn thêm một phần salad trái cây, sau khi ăn xong thì thanh thản chìm vào mộng đẹp.
Tuy rằng bên ngoài vẫn chưa tối, nhưng ở thời đại này không có hoạt động giải trí gì, cô muốn tìm một quyển sách giải sầu, lại sợ tiếp xúc với thứ xui xẻo gì đó rồi bị người ta báo cáo, về phần thiết bị điện tử thì càng đừng nghĩ tới.
Trong chỗ trú ẩn Tinh Hà mặc dù có mô hình giải trí, nhưng cô không thể chịu nổi bản thân xuyên đến một thế giới lớn hoàn toàn xa lạ, chỗ trú ẩn Tinh Hà là một máy đơn lẻ, mô hình giải trí nhìn được chứ không chơi được, ngay cả một trò chơi offline cũng không tìm thấy.
Cuộc sống nhàm chán như vậy, nếu không đi ngủ thì có thể làm gì đây?
Trăng dần lên cao, tiếng côn trùng ríu rít nối đuôi nhau vang lên trên cánh đồng.
Trong bóng tối, một chiếc túi được ném xuyên qua bức tường rơi vào trong sân nhà nơi mà Tưởng Vân đang sống.
Tưởng Vân hình như nghe được động tĩnh bên ngoài, cô trở mình một cái, chép chép miệng, tiếp tục ngủ.
Một người dùng hai tay bám vào tường lật người tiến vào trong sân nhà, nhưng dưới chân đứng không vững, trẹo chân một chút, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, hình như người nọ cười một tiếng.
---
Nam chính lên sàn ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.