Thập Niên 70: Thần Y Hằng Ngày Ăn Dưa
Chương 40: Quả Nhiên Cô Đối Xử Với Anh Khác Biệt!
Từ Tửu
05/07/2023
Khi Bạch Xuyên ra ngoài làm những việc này, Tưởng Vân cũng hoàn toàn buông lỏng tay chân và ra một loạt mệnh lệnh cho đầu bếp Vân, mọi việc đã được sắp xếp rõ ràng.
Sủi cảo đã gói xong, gỏi đã trộn xong, món nóng cũng dọn sẵn bên cạnh, không nên xào quá sớm, nếu không sẽ bị nguội.
Gia vị cho các món xào đều do đầu bếp Vân chuẩn bị, Tưởng Vân chỉ cần cho chúng vào chảo rồi xào là được.
May mà có đầu bếp Vân hỗ trợ, thế nhưng sau khi làm xong mọi việc cũng đã hơn mười giờ.
Nghĩ đến những gì Bạch Xuyên đã nói với cô, Tưởng Vân đi đến phòng chính và căn phòng ở phía đông, chọn một số vật dụng nhỏ có thể sử dụng trong cuộc sống hàng ngày rồi chuyển chúng đến căn phòng nơi cô ở. Cô cũng rất thích hai bộ tủ lớn, định một mình chuyển chúng vào căn phòng nơi cô sống.
Thấy Tưởng Vân vận chuyển đồ đạc qua lại, Bạch Mẫn giống như mèo ngửi thấy mùi cá, lại đi tới hỏi: “Sao cô lại dọn đồ vậy? Mấy thứ này không phải để lại cho nhóm thanh niên trí thức xài sao?”
“Bạch Xuyên nói với tôi, thứ bán cho thôn là nhà và đất, đồ đạc bên trong không tính thành tiền, tôi thích lấy gì thì lấy. Cô tới vừa đúng lúc, giúp tôi chuyển đồ đi, cái này và cái này, cái kia và cái kia nữa, còn có đống tôi chất ở đằng kia nữa, tất cả đều chuyển qua phòng tôi.”
Biểu cảm của Bạch Mẫn lập tức nứt ra: “Cô muốn dời hết đống đồ này qua đó á? Nhiều đồ như vậy cô không sợ bị chiếm hết không gian hả?”
“Thà chiếm không gian còn hơn là khi cần lại không có để xài, vậy chẳng phải lãng phí sao? Mau giúp tôi chuyển đi, còn hai cái tủ gỗ lớn kia, tôi thấy chắc chắn lắm, cô khiêng với tôi nào.”
Vừa nhấc cái tủ lên, khuôn mặt của Bạch Mẫn đã bám đầy bụi, đã vậy thắt lưng xém tý cũng muốn gãy luôn rồi. Trong miệng cô ta tràn đầy oán hận: “Trời đất ơi, tôi không nên đi ra mà, tôi ra ngoài làm gì chứ hả? Nếu không thì tôi đâu cần phải chịu khổ như này!”
Tưởng Vân an ủi: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, cái nhỏ tôi có thể tự mình chuyển từ từ, còn cái lớn nhất định sẽ đi tìm cô.. Cô đối với tôi thô lỗ như vậy, cô cho rằng tôi sẽ khách khí với cô à?”
Đang lúc cô bận rộn, Bạch Xuyên trở lại, cả người ướt sũng trong nước mưa, quần áo mỏng dính vào người anh, trên tay còn cầm một chai rượu.
Nhãn trên chai rượu đã biến mất, không thể nhìn ra là của thương hiệu nào.
Nhìn thấy Tưởng Vân và Bạch Mẫn đang khiêng đồ, Bạch Xuyên đặt rượu vào căn phòng Tưởng Vân ở rồi đi tới, anh nói với Tưởng Vân: “Cô nấu cơm đi, tôi cùng với... nữ thanh niên trí thức này chuyển đồ giúp cô cho.”
Tưởng Vân nhìn toàn thân Bạch Xuyên ướt sũng, cô hỏi: “Hay là anh trở về thay quần áo trước đi? Mặc đồ ướt rất dễ cảm lạnh đó.”
Bạch Mẫn liếc nhìn Tưởng Vân, anh nhíu mày.
Là cảm lạnh, chứ không phải lạnh... Xem ra Tưởng Vân quả nhiên đối xử khác biệt với anh.
Bạch Xuyên giũ sạch nước trên quần áo: “Không sao, bây giờ thay xong rồi vẫn còn ướt. Cúng giỗ xong tôi đi thay cũng được.”
Nghe vậy, Tưởng Vân ngừng thuyết phục anh.
Cô trở vào nhà xào thức ăn nóng rồi bày ra đĩa, đặt vào hôm cơm bằng nhôm mà Bạch Xuyên đã chuẩn bị sẵn, sau đó bỏ hộp cơm bằng nhôm vào trong giỏ xách, cả chai rượu khi nãy Bạch Xuyên mang về vào trong giỏ luôn.
Bạch Xuyên và Bạch Mẫn mang tất cả những thứ mà Tưởng Vân đã chọn đến căn phòng Tưởng Vân ở.
Thấy đã đến giờ, Bạch Xuyên vội vã xách chiếc giỏ mà Tưởng Vân đã chuẩn bị rồi rời đi.
Sủi cảo đã gói xong, gỏi đã trộn xong, món nóng cũng dọn sẵn bên cạnh, không nên xào quá sớm, nếu không sẽ bị nguội.
Gia vị cho các món xào đều do đầu bếp Vân chuẩn bị, Tưởng Vân chỉ cần cho chúng vào chảo rồi xào là được.
May mà có đầu bếp Vân hỗ trợ, thế nhưng sau khi làm xong mọi việc cũng đã hơn mười giờ.
Nghĩ đến những gì Bạch Xuyên đã nói với cô, Tưởng Vân đi đến phòng chính và căn phòng ở phía đông, chọn một số vật dụng nhỏ có thể sử dụng trong cuộc sống hàng ngày rồi chuyển chúng đến căn phòng nơi cô ở. Cô cũng rất thích hai bộ tủ lớn, định một mình chuyển chúng vào căn phòng nơi cô sống.
Thấy Tưởng Vân vận chuyển đồ đạc qua lại, Bạch Mẫn giống như mèo ngửi thấy mùi cá, lại đi tới hỏi: “Sao cô lại dọn đồ vậy? Mấy thứ này không phải để lại cho nhóm thanh niên trí thức xài sao?”
“Bạch Xuyên nói với tôi, thứ bán cho thôn là nhà và đất, đồ đạc bên trong không tính thành tiền, tôi thích lấy gì thì lấy. Cô tới vừa đúng lúc, giúp tôi chuyển đồ đi, cái này và cái này, cái kia và cái kia nữa, còn có đống tôi chất ở đằng kia nữa, tất cả đều chuyển qua phòng tôi.”
Biểu cảm của Bạch Mẫn lập tức nứt ra: “Cô muốn dời hết đống đồ này qua đó á? Nhiều đồ như vậy cô không sợ bị chiếm hết không gian hả?”
“Thà chiếm không gian còn hơn là khi cần lại không có để xài, vậy chẳng phải lãng phí sao? Mau giúp tôi chuyển đi, còn hai cái tủ gỗ lớn kia, tôi thấy chắc chắn lắm, cô khiêng với tôi nào.”
Vừa nhấc cái tủ lên, khuôn mặt của Bạch Mẫn đã bám đầy bụi, đã vậy thắt lưng xém tý cũng muốn gãy luôn rồi. Trong miệng cô ta tràn đầy oán hận: “Trời đất ơi, tôi không nên đi ra mà, tôi ra ngoài làm gì chứ hả? Nếu không thì tôi đâu cần phải chịu khổ như này!”
Tưởng Vân an ủi: “Cô suy nghĩ nhiều rồi, cái nhỏ tôi có thể tự mình chuyển từ từ, còn cái lớn nhất định sẽ đi tìm cô.. Cô đối với tôi thô lỗ như vậy, cô cho rằng tôi sẽ khách khí với cô à?”
Đang lúc cô bận rộn, Bạch Xuyên trở lại, cả người ướt sũng trong nước mưa, quần áo mỏng dính vào người anh, trên tay còn cầm một chai rượu.
Nhãn trên chai rượu đã biến mất, không thể nhìn ra là của thương hiệu nào.
Nhìn thấy Tưởng Vân và Bạch Mẫn đang khiêng đồ, Bạch Xuyên đặt rượu vào căn phòng Tưởng Vân ở rồi đi tới, anh nói với Tưởng Vân: “Cô nấu cơm đi, tôi cùng với... nữ thanh niên trí thức này chuyển đồ giúp cô cho.”
Tưởng Vân nhìn toàn thân Bạch Xuyên ướt sũng, cô hỏi: “Hay là anh trở về thay quần áo trước đi? Mặc đồ ướt rất dễ cảm lạnh đó.”
Bạch Mẫn liếc nhìn Tưởng Vân, anh nhíu mày.
Là cảm lạnh, chứ không phải lạnh... Xem ra Tưởng Vân quả nhiên đối xử khác biệt với anh.
Bạch Xuyên giũ sạch nước trên quần áo: “Không sao, bây giờ thay xong rồi vẫn còn ướt. Cúng giỗ xong tôi đi thay cũng được.”
Nghe vậy, Tưởng Vân ngừng thuyết phục anh.
Cô trở vào nhà xào thức ăn nóng rồi bày ra đĩa, đặt vào hôm cơm bằng nhôm mà Bạch Xuyên đã chuẩn bị sẵn, sau đó bỏ hộp cơm bằng nhôm vào trong giỏ xách, cả chai rượu khi nãy Bạch Xuyên mang về vào trong giỏ luôn.
Bạch Xuyên và Bạch Mẫn mang tất cả những thứ mà Tưởng Vân đã chọn đến căn phòng Tưởng Vân ở.
Thấy đã đến giờ, Bạch Xuyên vội vã xách chiếc giỏ mà Tưởng Vân đã chuẩn bị rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.