Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 32: Cô Này Trông Quen Quá!
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
“Ấy, chị gái này trông rất quen nhỉ.” Diệp Hướng Đông nắm lấy thứ kia cẩn thận quan sát: “Là rất mới mẻ, chắc nó là mũ nhỉ, hai vòng tròn đều nhỏ như vậy, cũng không bọc được đầu, muốn nói nó là cái chụp tai, thì cái này phải buộc từ trên cao hay là phía sau?”
Nói xong, Diệp Hướng Đông liền cởi mũ nỉ len của mình, đội cái thứ kia lên đầu.
Trên đầu đội đồ trong của phụ nữ, anh cũng không ngại buồn cười.
Tô Tương Ngọc rốt cuộc mặc xong quần, cô nhảy dựng lên một phen đoạt lấy áo trông rồi ném lên giường.
“Cô là Tô Tương Ngọc đúng không, cô chính là đồng chí ưu tú nhất nông trường Triều Dương, hiệu suất sản xuất cao nhất, không phải cô nói phải dựa vào nhiệt khí chống đỡ mùa đông, không thể lãng phí một than một than của quốc gia sao?”
“Nói đi, tại sao đột nhiên muốn than? Cô không biết câu nói nổi tiếng lao động là vinh quang à?”
Diệp Hướng Đông hai tay túi vào túi, lắc lư một vòng trong căn phòng giống như hầm băng, xoay người ngồi ở đầu kia.
Người này vừa nói chuyện, Tô Tương Ngọc đã nhận ra.
Anh chính là người đàn ông từng chê răng cô vàng, cho cô một ống kem đánh răng à?
“Nói đi, chỉ cần lý do của cô thích hợp lại hợp lý, còn có thể thuyết phục tôi, cái gì tôi cũng có thể làm cho cô.” Đối phương xoa xoa hai tay đông cứng của mình nói.
Về Diệp Hướng Đông, trong cuộc đời Tô Tương Ngọc chưa từng xuất hiện hình bóng anh.
Nói cách khác, cô sống ở biên thành sáu bảy năm, nhưng cô cũng không biết biên thành có nhân vật số là Diệp Hướng Đông.
Anh lớn lên giống kiểu người cô thích, cũng rất trẻ, như một miếng thịt tươi.
Tô Tương Ngọc không có tiền, tiền của cô thậm chí không đủ mua một trăm cân than, cho nên, muốn trả ngần ấy tiền vậy chắc chắn không thực tế.
Mà bây giờ tất cả đều là gà, năm trăm con gà, chỉ chờ cô cải tạo lại, ra lệnh một tiếng là có thể bùm bùm gà đẻ trứng cho cô.
“Trứng gà đi, có nhiều trứng gà.” Tô Tương Ngọc nói.
Diệp Hướng Đông hai tay vỗ bộp bộp, cười có chút không thở nổi: “Tôi không nghe lầm chứ, cô muốn cho tôi trứng gà, đồ chơi kia một bữa nhiều lắm chỉ ăn hai quả."
“Ấy, chị gái này trông rất quen nhỉ.” Diệp Hướng Đông nắm lấy thứ kia cẩn thận quan sát: “Là rất mới mẻ, chắc nó là mũ nhỉ, hai vòng tròn đều nhỏ như vậy, cũng không bọc được đầu, muốn nói nó là cái chụp tai, thì cái này phải buộc từ trên cao hay là phía sau?”
Nói xong, Diệp Hướng Đông liền cởi mũ nỉ len của mình, đội cái thứ kia lên đầu.
Trên đầu đội đồ trong của phụ nữ, anh cũng không ngại buồn cười.
Tô Tương Ngọc rốt cuộc mặc xong quần, cô nhảy dựng lên một phen đoạt lấy áo trông rồi ném lên giường.
“Cô là Tô Tương Ngọc đúng không, cô chính là đồng chí ưu tú nhất nông trường Triều Dương, hiệu suất sản xuất cao nhất, không phải cô nói phải dựa vào nhiệt khí chống đỡ mùa đông, không thể lãng phí một than một than của quốc gia sao?”
“Nói đi, tại sao đột nhiên muốn than? Cô không biết câu nói nổi tiếng lao động là vinh quang à?”
Diệp Hướng Đông hai tay túi vào túi, lắc lư một vòng trong căn phòng giống như hầm băng, xoay người ngồi ở đầu kia.
Người này vừa nói chuyện, Tô Tương Ngọc đã nhận ra.
Anh chính là người đàn ông từng chê răng cô vàng, cho cô một ống kem đánh răng à?
“Nói đi, chỉ cần lý do của cô thích hợp lại hợp lý, còn có thể thuyết phục tôi, cái gì tôi cũng có thể làm cho cô.” Đối phương xoa xoa hai tay đông cứng của mình nói.
Về Diệp Hướng Đông, trong cuộc đời Tô Tương Ngọc chưa từng xuất hiện hình bóng anh.
Nói cách khác, cô sống ở biên thành sáu bảy năm, nhưng cô cũng không biết biên thành có nhân vật số là Diệp Hướng Đông.
Anh lớn lên giống kiểu người cô thích, cũng rất trẻ, như một miếng thịt tươi.
Tô Tương Ngọc không có tiền, tiền của cô thậm chí không đủ mua một trăm cân than, cho nên, muốn trả ngần ấy tiền vậy chắc chắn không thực tế.
Mà bây giờ tất cả đều là gà, năm trăm con gà, chỉ chờ cô cải tạo lại, ra lệnh một tiếng là có thể bùm bùm gà đẻ trứng cho cô.
“Trứng gà đi, có nhiều trứng gà.” Tô Tương Ngọc nói.
Diệp Hướng Đông hai tay vỗ bộp bộp, cười có chút không thở nổi: “Tôi không nghe lầm chứ, cô muốn cho tôi trứng gà, đồ chơi kia một bữa nhiều lắm chỉ ăn hai quả."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.