Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Như Hoa
Chương 31: Mỹ Nam Đó!
Hoán Nhược Quân
11/09/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Quả thực sắp đông lạnh đến chết, nhưng quần lót của cô sắp bịt thành giẻ lau rồi, nếu điều kiện tắm rửa không thỏa mãn được, thì thay quần lót mới cũng được.
...
Hệ thống tiếp tục im lặng.
Hiển nhiên, mấy thứ này hệ thống cũng không cho cô.
“Gà cay, vậy cho tôi một mỹ nam đi, tôi phải ôm một mỹ làm để sưởi ấm, chỗ này đúng là không có gì để chơi cả hết.”
Dù sao hệ thống cũng không làm được, vừa vặn đùa giỡn nó một chút, đùa giỡn đến khi nó chết máy mới thôi, ai bảo nó đưa cô về nơi này.
Có điều đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
Gì thế!
Tô Tương Ngọc lập tức mặc áo dây lên người, mà ngay trong nháy mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy hai hàng lông mày rậm, một đôi mắt thoạt nhìn có chút đơn độc, trời ạ, tiểu tiên nữ dán đậu yêu vào tường, muốn sinh khỉ con cho anh, chính là có một đôi mắt như vậy.
Thật hả, hệ thống đưa đậu yêu tới cho cô rồi sao?
Cơ mà quần đâu, vì sao lại không tìm được quần, chẳng lẽ muốn cô dùng bộ dáng nửa năm không tắm đi đón đậu yêu của cô à
“Vu Lỗi, không có ai.” Chàng trai bên ngoài nói.
“Cô ấy chắc chắn đang ở trong phòng, cậu không thấy phòng cũng không khóa sao?” Vu Lỗi nói.
“Vậy sao lại gõ cửa không ai mở?” Chàng trai trẻ nói.
Vu Lỗi trực tiếp đạp tung cánh cửa kia ra: “Cửa của chúng ta mở như vậy.”
Gió quá lớn, cửa biên thành đều là vào cửa dùng đinh đóng vào, lúc muốn ra cửa lại phải cạy.
Chỉ nghe rầm một tiếng, gió lạnh thổi vào trời đất, người đã tiến vào trong phòng.
Chàng trai trẻ mặc trang phục công nhân, đội mũ nỉ da cừu dày, chỉ để lộ hai mắt, thoạt nhìn hơi lưu manh một chút.
Sau đó Vu Lỗi tiến vào, trong tay còn cầm một thứ: “Đây là cái gì, thoạt nhìn rất mới mẻ.”
Tô Tương Ngọc đã quấn chăn bông mỏng manh của mình, đương nhiên, cuối cùng cô cũng tìm được quần của mình, nó giấu ở trong chăn.
“Mới ghê, còn treo trên tay nắm cửa, thoạt nhìn giống như một cái chụp tai.” Vu Lỗi đeo thứ kia vào lỗ tai mình.
Hệ thống gà cay cho Tô Tương Ngọc một cái quần lót, ngay trong chăn, còn cho cô một cái áo con, nhưng treo ở bên ngoài tay nắm cửa.
“Đó là của tôi.” Tô Tương Ngọc đưa tay định bắt, còn đang bận rộn xách quần trong chăn.
Quả thực sắp đông lạnh đến chết, nhưng quần lót của cô sắp bịt thành giẻ lau rồi, nếu điều kiện tắm rửa không thỏa mãn được, thì thay quần lót mới cũng được.
...
Hệ thống tiếp tục im lặng.
Hiển nhiên, mấy thứ này hệ thống cũng không cho cô.
“Gà cay, vậy cho tôi một mỹ nam đi, tôi phải ôm một mỹ làm để sưởi ấm, chỗ này đúng là không có gì để chơi cả hết.”
Dù sao hệ thống cũng không làm được, vừa vặn đùa giỡn nó một chút, đùa giỡn đến khi nó chết máy mới thôi, ai bảo nó đưa cô về nơi này.
Có điều đúng lúc này, lại có người gõ cửa.
Gì thế!
Tô Tương Ngọc lập tức mặc áo dây lên người, mà ngay trong nháy mắt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy hai hàng lông mày rậm, một đôi mắt thoạt nhìn có chút đơn độc, trời ạ, tiểu tiên nữ dán đậu yêu vào tường, muốn sinh khỉ con cho anh, chính là có một đôi mắt như vậy.
Thật hả, hệ thống đưa đậu yêu tới cho cô rồi sao?
Cơ mà quần đâu, vì sao lại không tìm được quần, chẳng lẽ muốn cô dùng bộ dáng nửa năm không tắm đi đón đậu yêu của cô à
“Vu Lỗi, không có ai.” Chàng trai bên ngoài nói.
“Cô ấy chắc chắn đang ở trong phòng, cậu không thấy phòng cũng không khóa sao?” Vu Lỗi nói.
“Vậy sao lại gõ cửa không ai mở?” Chàng trai trẻ nói.
Vu Lỗi trực tiếp đạp tung cánh cửa kia ra: “Cửa của chúng ta mở như vậy.”
Gió quá lớn, cửa biên thành đều là vào cửa dùng đinh đóng vào, lúc muốn ra cửa lại phải cạy.
Chỉ nghe rầm một tiếng, gió lạnh thổi vào trời đất, người đã tiến vào trong phòng.
Chàng trai trẻ mặc trang phục công nhân, đội mũ nỉ da cừu dày, chỉ để lộ hai mắt, thoạt nhìn hơi lưu manh một chút.
Sau đó Vu Lỗi tiến vào, trong tay còn cầm một thứ: “Đây là cái gì, thoạt nhìn rất mới mẻ.”
Tô Tương Ngọc đã quấn chăn bông mỏng manh của mình, đương nhiên, cuối cùng cô cũng tìm được quần của mình, nó giấu ở trong chăn.
“Mới ghê, còn treo trên tay nắm cửa, thoạt nhìn giống như một cái chụp tai.” Vu Lỗi đeo thứ kia vào lỗ tai mình.
Hệ thống gà cay cho Tô Tương Ngọc một cái quần lót, ngay trong chăn, còn cho cô một cái áo con, nhưng treo ở bên ngoài tay nắm cửa.
“Đó là của tôi.” Tô Tương Ngọc đưa tay định bắt, còn đang bận rộn xách quần trong chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.