[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp
Chương 40: Rất Có Tiền (1)
Thư Thư Thư
25/08/2024
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyễn Trường Quý nhìn Tôn Tiểu Huệ, cảm thấy cô ta nói không hợp lý, lại cảm thấy cũng đúng.
Anh ta hít sâu một hơi không còn tâm trạng nên không nói nữa
Tôn Tiểu Huệ đi tới xoa vai anh ta, ra vẻ ta đây: "Lần này em không làm rõ ràng, là lỗi của em, em cũng ăn bài học rồi, sau này nghe theo anh hết.”
Nguyễn Trường Quý hừ một tiếng: "Tốt nhà em nên nhớ bài học lần này, nếu không bị người ta đánh chết, anh cũng không quan tâm!"
“Em biết rồi!” Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Huệ đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng từ bên ngoài: “Thằng hai, ra đây.”
Người gọi Nguyễn Trường Quý ra ngoài là Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Quý không dám giả vờ như không nghe thấy, vội đứng dậy đi ra ngoài.
Đến trước mặt Nguyễn Chí Cao, ông ta chào: “Cha”
Nguyễn Chí Cao không vòng vo ông ấy mà nói thẳng vào vấn đề: "Chuyện vợ con làm loạn hôm nay, cha không muốn nói thêm nữa nhưng không có nghĩa cha cho qua chuyện này! Lòng dạ nó thế nào, chắc con rõ hơn cha. Lần này xem như cho qua, nhưng nếu còn lần sau, con mang theo cô ta cút ra ngoài cho cha!”
Nguyễn Trường Quý không dám hé môi, chỉ gật đầu: "Vừa rồi con đã dạy cô ta, cô ta cũng nhận sai rồi, hứa sẽ sửa chữa, sau này chuyện gì đều nghe theo con, tuyệt đối không có lần sau.”
Sắc mặt Nguyễn Chí Cao mất vui: "Tốt nhất là vậy.”
Nói xong liền xoay người trở lại phòng.
Sau bữa tối, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và cả Nguyễn Trường Sinh, cả nhà năm người ngồi trò chuyện. Lưu Hạnh Hoa nhắc đến sự việc ngày hôm nay vẫn còn tức giận, nói tới Tôn Tiểu Huệ: "Nếu hôm nay không có người ngăn cản thì tôi không đánh chết nó không được."
Thực tế đánh thật thì Lưu Hạnh Hoa đánh không lại Tôn Tiểu Huệ, dầu gì bà ấy đã già yếu. Chẳng qua hôm nay bà ấy là người ra tay trước và đánh cho Tôn Tiểu Huệ khi chưa kịp phòng bị.
Một điểm nữa là tận đáy lòng Tôn Tiểu Huệ cũng kiêng nể bà mẹ chồng này.
Nhưng dù có đánh lại hay không thì cũng khí thế và lời nói tuyệt đối không được thua!
Nếu không nghiêm khắc trừng trị cô ta một trận, e rằng sẽ không nhớ không tự trọng phải trả giá như thế nào.
Nguyễn Chí Cao rít điếu thuốc và một lúc nói: "Chuyện này khó lòng đề phòng. Mình không thể kiểm soát người khác nói cái gì làm cái gì, chỉ có thể kiểm soát bản thân. Vì vậy, bình thường nhất định phải thận trọng lời ăn tiếng nói, đừng nắm thóp tiểu nhân."
Nói rồi ông ấy nhìn sang Nguyễn Trường Sinh: "Chủ yếu là con."
Nguyễn Trường Sinh nói: "Gần đây con an phận lắm, đâu có ngày nào không ngoan ngoãn đi làm?”
Biểu hiện dạo gần đây của Nguyễn Trường Sinh tốt thật, làm lụng ở công trưởng cả một ngày, Nguyễn Chí Cao cũng không nhắc nhở anh ấy nữa.
Về phần Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, tâm tư bé gái rất đơn giản, kỳ thực ông ấy không hẳn là lo lắng.
Bản thân Nguyễn Khê cũng không lo lắng, cô hiểu lời nói cử chỉ của mình, hơn nữa lần này Tôn Tiểu Huệ vu oan cho cô, chịu tổn thất lớn đủ cho cô ta uất nghẹn một trận chắc sẽ không gây rắc rối cho cô nữa.
Chỉ còn một mình Nguyễn Khiết, không nói gì, ánh mắt trống rỗng.
Buổi tối rửa mặt xong xuôi nằm xuống ngủ, Nguyễn Khiết mới lên tiếng và nói với Nguyễn Khê: “Kiếp trước chắc là em nghiệp chướng nên kiếp này mới gặp phải một người mẹ như vậy, đúng là lạnh người, cũng xấu hổ quá đi.”
Nghe cô nhóc nói thế, Nguyễn Khê chợt nhớ đến mẹ của "mình", người phụ nữ đã bỏ nguyên chủ ở quê nhà năm ba tuổi. Cô không có cảm giác gì, dù sao cũng không phải mẹ ruột của mình, cô chỉ nghĩ đến vậy thôi.
Cô định thần, lên tiếng an ủi Nguyễn Khiết: "Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân và cha mẹ, cho nên hãy chấp nhận hiện thực mà tiến về phía trước, cho bản thân sống tốt qua năm tháng mới là quan trọng nhất."
Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu: "Làm sao có thể sống tốt đây? Mấy năm nữa chúng ta đến tuổi kết hôn rồi, tức là tìm một người đàn ông để gả đi, hoặc là cứ sống như thế này cả đời ở trên núi.”
Nguyễn Trường Quý nhìn Tôn Tiểu Huệ, cảm thấy cô ta nói không hợp lý, lại cảm thấy cũng đúng.
Anh ta hít sâu một hơi không còn tâm trạng nên không nói nữa
Tôn Tiểu Huệ đi tới xoa vai anh ta, ra vẻ ta đây: "Lần này em không làm rõ ràng, là lỗi của em, em cũng ăn bài học rồi, sau này nghe theo anh hết.”
Nguyễn Trường Quý hừ một tiếng: "Tốt nhà em nên nhớ bài học lần này, nếu không bị người ta đánh chết, anh cũng không quan tâm!"
“Em biết rồi!” Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Huệ đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng từ bên ngoài: “Thằng hai, ra đây.”
Người gọi Nguyễn Trường Quý ra ngoài là Nguyễn Chí Cao, Nguyễn Trường Quý không dám giả vờ như không nghe thấy, vội đứng dậy đi ra ngoài.
Đến trước mặt Nguyễn Chí Cao, ông ta chào: “Cha”
Nguyễn Chí Cao không vòng vo ông ấy mà nói thẳng vào vấn đề: "Chuyện vợ con làm loạn hôm nay, cha không muốn nói thêm nữa nhưng không có nghĩa cha cho qua chuyện này! Lòng dạ nó thế nào, chắc con rõ hơn cha. Lần này xem như cho qua, nhưng nếu còn lần sau, con mang theo cô ta cút ra ngoài cho cha!”
Nguyễn Trường Quý không dám hé môi, chỉ gật đầu: "Vừa rồi con đã dạy cô ta, cô ta cũng nhận sai rồi, hứa sẽ sửa chữa, sau này chuyện gì đều nghe theo con, tuyệt đối không có lần sau.”
Sắc mặt Nguyễn Chí Cao mất vui: "Tốt nhất là vậy.”
Nói xong liền xoay người trở lại phòng.
Sau bữa tối, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa và cả Nguyễn Trường Sinh, cả nhà năm người ngồi trò chuyện. Lưu Hạnh Hoa nhắc đến sự việc ngày hôm nay vẫn còn tức giận, nói tới Tôn Tiểu Huệ: "Nếu hôm nay không có người ngăn cản thì tôi không đánh chết nó không được."
Thực tế đánh thật thì Lưu Hạnh Hoa đánh không lại Tôn Tiểu Huệ, dầu gì bà ấy đã già yếu. Chẳng qua hôm nay bà ấy là người ra tay trước và đánh cho Tôn Tiểu Huệ khi chưa kịp phòng bị.
Một điểm nữa là tận đáy lòng Tôn Tiểu Huệ cũng kiêng nể bà mẹ chồng này.
Nhưng dù có đánh lại hay không thì cũng khí thế và lời nói tuyệt đối không được thua!
Nếu không nghiêm khắc trừng trị cô ta một trận, e rằng sẽ không nhớ không tự trọng phải trả giá như thế nào.
Nguyễn Chí Cao rít điếu thuốc và một lúc nói: "Chuyện này khó lòng đề phòng. Mình không thể kiểm soát người khác nói cái gì làm cái gì, chỉ có thể kiểm soát bản thân. Vì vậy, bình thường nhất định phải thận trọng lời ăn tiếng nói, đừng nắm thóp tiểu nhân."
Nói rồi ông ấy nhìn sang Nguyễn Trường Sinh: "Chủ yếu là con."
Nguyễn Trường Sinh nói: "Gần đây con an phận lắm, đâu có ngày nào không ngoan ngoãn đi làm?”
Biểu hiện dạo gần đây của Nguyễn Trường Sinh tốt thật, làm lụng ở công trưởng cả một ngày, Nguyễn Chí Cao cũng không nhắc nhở anh ấy nữa.
Về phần Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết, tâm tư bé gái rất đơn giản, kỳ thực ông ấy không hẳn là lo lắng.
Bản thân Nguyễn Khê cũng không lo lắng, cô hiểu lời nói cử chỉ của mình, hơn nữa lần này Tôn Tiểu Huệ vu oan cho cô, chịu tổn thất lớn đủ cho cô ta uất nghẹn một trận chắc sẽ không gây rắc rối cho cô nữa.
Chỉ còn một mình Nguyễn Khiết, không nói gì, ánh mắt trống rỗng.
Buổi tối rửa mặt xong xuôi nằm xuống ngủ, Nguyễn Khiết mới lên tiếng và nói với Nguyễn Khê: “Kiếp trước chắc là em nghiệp chướng nên kiếp này mới gặp phải một người mẹ như vậy, đúng là lạnh người, cũng xấu hổ quá đi.”
Nghe cô nhóc nói thế, Nguyễn Khê chợt nhớ đến mẹ của "mình", người phụ nữ đã bỏ nguyên chủ ở quê nhà năm ba tuổi. Cô không có cảm giác gì, dù sao cũng không phải mẹ ruột của mình, cô chỉ nghĩ đến vậy thôi.
Cô định thần, lên tiếng an ủi Nguyễn Khiết: "Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân và cha mẹ, cho nên hãy chấp nhận hiện thực mà tiến về phía trước, cho bản thân sống tốt qua năm tháng mới là quan trọng nhất."
Nguyễn Khiết hít một hơi thật sâu: "Làm sao có thể sống tốt đây? Mấy năm nữa chúng ta đến tuổi kết hôn rồi, tức là tìm một người đàn ông để gả đi, hoặc là cứ sống như thế này cả đời ở trên núi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.