Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 32:
Lệnh Vụ Động
12/11/2024
Sắc mặt Thương Nam Thần dễ chịu hơn nhiều, anh ra sân lấy một ít củi để ngay cửa phòng phía tây, để khi Cảnh Hiền cần dùng thì không phải đi ra ngoài, cứ lấy trong nhà là được.
Mùa đông, trong nhà cũng không có gì làm.
Thương Nam Thần lại đi đến đơn vị, trước khi đi, Cảnh Hiền nói: “Chiều về sớm nhé.”
“Biết rồi.”
Giọng trầm thấp của anh đáp lại, rồi ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Trương Liên Sinh vừa bước ra thì gặp Thương Nam Thần đi ngang qua, thấy sắc mặt của anh không tốt, đoán rằng lúc trước Thương Nam Thần nói vậy là cố tình. Có lẽ về nhà xong liền cãi nhau, nếu không sắc mặt đâu đến mức này.
Thương Nam Thần đến đơn vị rồi đi thẳng đến hậu cần, ra khỏi đó lại đi tiếp.
Thời gian cũng đã gần đến.
Cảnh Hiền đứng dậy, lấy chân giò đang hầm ra, rồi vớt đậu nành đã ngâm từ tối qua cho vào nồi xào qua. Cô cho thêm xì dầu tạo màu, rồi thêm nước hầm, hạ lửa liu riu.
Mùi thơm tỏa ra, Phúc Sinh ôm bụng tròn trịa, như ông cụ nhỏ thở dài: “Ôi, mẹ ơi, làm sao bây giờ?”
Cảnh Hiền ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Con thấy khó chịu ở đâu à?”
Phúc Sinh lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy ấm ức, giọng nhỏ nhẹ nói: “Mẹ ơi, món chân giò hầm đậu nành ngon quá, mà con ăn không nổi nữa thì phải làm sao?”
Cảnh Hiền: “...”
Thiết Đản cũng buồn bực nói: “Con cũng vậy! Con chưa từng nghĩ có ngày mình lại ăn no đến mức không thể ăn thêm được nữa!”
Cảnh Hiền vốn định cười, nhưng nghe câu nói này, trong lòng cô chợt xót xa.
“Không sao, ngày mai mẹ sẽ mua ít táo đỏ về làm kẹo táo cho hai đứa. Mỗi ngày ăn một chút kẹo táo, hai đứa sẽ ăn được nhiều hơn.” Cảnh Hiền sợ hai đứa trẻ sẽ ăn kẹo táo quá nhiều, liền nghiêm túc nhắc nhở, “Kẹo táo không được ăn quá nhiều mỗi lần, nếu ăn nhiều sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Đừng lén ăn một mình, kẻo bị bệnh rồi thì chẳng ăn được gì nữa.”
Hai đứa nhỏ sợ hãi, ghi nhớ kỹ lời dặn và ngoan ngoãn làm theo.
Nói là làm ngay!
Cảnh Hiền nghĩ cũng chẳng có việc gì, nên dẫn hai đứa trẻ ra ngoài dạo một vòng để tiêu cơm.
Khi đến nhà máy thực phẩm, quả nhiên có người bán táo đỏ.
Cô mua một túi đem về.
Nhiều người nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Chỉ có hai đứa nhỏ bên cạnh là vui mừng không thể tả.
Khi về đến nhà, thấy cửa mở, cô vội đi trước vào sân, liền thấy Thương Nam Thần đang bê một cái bếp ra ngoài. Nhìn thấy bếp, mắt Cảnh Hiền lập tức sáng lên.
“Anh mua về rồi à?” Cảnh Hiền vui sướng.
Cô đang lo không đủ nồi để dùng.
Thương Nam Thần nói: “Chiều nay anh đi lấy về. Còn cái này nữa, em có cần không?”
Cảnh Hiền nhìn lại thì thấy đó là một cái nồi đất, liền hài lòng nói: “Cái này tuyệt quá!”
Thương Nam Thần khẽ mỉm cười, mang nồi vào nhà rửa sạch rồi đặt lên bếp trong phòng phía tây.
“Anh rửa sạch rồi, cứ để đây nhé?”
Cảnh Hiền đáp: “Được chứ.”
“Lát nữa sẽ có lính hậu cần chở một xe than đến. Để than ở căn phòng cũ nhất đó nhé?”
“Được, cứ để ở đó đi!”
Dù sao cô cũng chỉ dùng để hầm đồ ăn, có than thì tốt, nếu không thì đốt củi cũng được.
Mùa đông, trong nhà cũng không có gì làm.
Thương Nam Thần lại đi đến đơn vị, trước khi đi, Cảnh Hiền nói: “Chiều về sớm nhé.”
“Biết rồi.”
Giọng trầm thấp của anh đáp lại, rồi ngay sau đó là tiếng đóng cửa.
Trương Liên Sinh vừa bước ra thì gặp Thương Nam Thần đi ngang qua, thấy sắc mặt của anh không tốt, đoán rằng lúc trước Thương Nam Thần nói vậy là cố tình. Có lẽ về nhà xong liền cãi nhau, nếu không sắc mặt đâu đến mức này.
Thương Nam Thần đến đơn vị rồi đi thẳng đến hậu cần, ra khỏi đó lại đi tiếp.
Thời gian cũng đã gần đến.
Cảnh Hiền đứng dậy, lấy chân giò đang hầm ra, rồi vớt đậu nành đã ngâm từ tối qua cho vào nồi xào qua. Cô cho thêm xì dầu tạo màu, rồi thêm nước hầm, hạ lửa liu riu.
Mùi thơm tỏa ra, Phúc Sinh ôm bụng tròn trịa, như ông cụ nhỏ thở dài: “Ôi, mẹ ơi, làm sao bây giờ?”
Cảnh Hiền ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Con thấy khó chịu ở đâu à?”
Phúc Sinh lắc đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy ấm ức, giọng nhỏ nhẹ nói: “Mẹ ơi, món chân giò hầm đậu nành ngon quá, mà con ăn không nổi nữa thì phải làm sao?”
Cảnh Hiền: “...”
Thiết Đản cũng buồn bực nói: “Con cũng vậy! Con chưa từng nghĩ có ngày mình lại ăn no đến mức không thể ăn thêm được nữa!”
Cảnh Hiền vốn định cười, nhưng nghe câu nói này, trong lòng cô chợt xót xa.
“Không sao, ngày mai mẹ sẽ mua ít táo đỏ về làm kẹo táo cho hai đứa. Mỗi ngày ăn một chút kẹo táo, hai đứa sẽ ăn được nhiều hơn.” Cảnh Hiền sợ hai đứa trẻ sẽ ăn kẹo táo quá nhiều, liền nghiêm túc nhắc nhở, “Kẹo táo không được ăn quá nhiều mỗi lần, nếu ăn nhiều sẽ chẳng có tác dụng gì đâu. Đừng lén ăn một mình, kẻo bị bệnh rồi thì chẳng ăn được gì nữa.”
Hai đứa nhỏ sợ hãi, ghi nhớ kỹ lời dặn và ngoan ngoãn làm theo.
Nói là làm ngay!
Cảnh Hiền nghĩ cũng chẳng có việc gì, nên dẫn hai đứa trẻ ra ngoài dạo một vòng để tiêu cơm.
Khi đến nhà máy thực phẩm, quả nhiên có người bán táo đỏ.
Cô mua một túi đem về.
Nhiều người nhìn cô với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.
Chỉ có hai đứa nhỏ bên cạnh là vui mừng không thể tả.
Khi về đến nhà, thấy cửa mở, cô vội đi trước vào sân, liền thấy Thương Nam Thần đang bê một cái bếp ra ngoài. Nhìn thấy bếp, mắt Cảnh Hiền lập tức sáng lên.
“Anh mua về rồi à?” Cảnh Hiền vui sướng.
Cô đang lo không đủ nồi để dùng.
Thương Nam Thần nói: “Chiều nay anh đi lấy về. Còn cái này nữa, em có cần không?”
Cảnh Hiền nhìn lại thì thấy đó là một cái nồi đất, liền hài lòng nói: “Cái này tuyệt quá!”
Thương Nam Thần khẽ mỉm cười, mang nồi vào nhà rửa sạch rồi đặt lên bếp trong phòng phía tây.
“Anh rửa sạch rồi, cứ để đây nhé?”
Cảnh Hiền đáp: “Được chứ.”
“Lát nữa sẽ có lính hậu cần chở một xe than đến. Để than ở căn phòng cũ nhất đó nhé?”
“Được, cứ để ở đó đi!”
Dù sao cô cũng chỉ dùng để hầm đồ ăn, có than thì tốt, nếu không thì đốt củi cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.