Thập Niên 70 Tiểu Tức Phụ Xinh Đẹp Gả Sĩ Quan
Chương 33:
Lệnh Vụ Động
12/11/2024
Buổi tối, họ ăn chân giò hầm đậu nành, hai đứa trẻ ăn một cách ngon lành.
Ngay cả Thương Nam Thần cũng cảm thấy mãn nguyện.
Mùa đông, buổi tối không có gì làm, ăn xong thì ngủ sớm.
Ngủ sớm nên cũng thức sớm.
Khi Thương Nam Thần dậy đi đến đơn vị, Cảnh Hiền cũng tỉnh dậy. Anh giúp cô nhóm lửa, Cảnh Hiền cho một ít nước vào nồi, nước ít nên đun sôi rất nhanh.
Cô lấy cốc sứ tráng men, bỏ chút đường vào, rồi đập một quả trứng cho vào, đổ nước nóng lên.
“Uống chút nước trứng rồi hãy đi.”
Cảnh Hiền nói như đó là điều đương nhiên, nhưng Thương Nam Thần không uống ngay mà đưa cốc cho cô trước: “Em uống trước đi.”
Cảnh Hiền không từ chối, uống một ngụm khi còn nóng.
“Từ giờ mỗi sáng đều uống một cốc nước trứng trước khi đi.”
Thương Nam Thần cầm cốc sứ, uống nước trứng nhưng mắt không rời khỏi Cảnh Hiền. Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến Cảnh Hiền không thể giả vờ như không thấy. Cô cố nhịn, không nhìn anh.
Uống xong, Thương Nam Thần tự giác rửa cốc.
“Để em nấu cơm là được, anh cứ về sớm ăn.” Cảnh Hiền nói trước khi anh ra cửa.
“Được.”
Thương Nam Thần khoác áo quân đội, đội mũ và bước ra khỏi nhà.
Ra đến cổng, anh gặp ngay Trương Liên Sinh.
Trương Liên Sinh hiển nhiên vừa dậy, vội rửa mặt sơ rồi đi ra. Thấy Thương Nam Thần, anh phát hiện trông Thương Nam Thần có vẻ đặc biệt tươi tỉnh. Rõ ràng vẫn là con người ấy, nhưng lại có gì đó khác với trước kia, dù không nói rõ được điều gì.
“Chào buổi sáng.” Thương Nam Thần chủ động chào hỏi.
Trương Liên Sinh bước nhanh hơn một chút, kéo chặt áo quân đội, nói: “Sáng sớm lạnh buốt thật đấy!”
“Có chút lạnh.” Miệng Thương Nam Thần nói vậy nhưng trông anh lại chẳng có vẻ gì là lạnh cả.
“Anh không thấy lạnh à?” Trương Liên Sinh trầm trồ, “Thanh niên đúng là nhiều năng lượng!”
Thương Nam Thần đáp: “Sáng sớm dậy, đồng chí Tiểu Cảnh pha cho tôi một cốc nước trứng, bắt phải uống xong rồi mới ra khỏi nhà. Giờ người tôi đổ mồ hôi, chẳng thấy lạnh chút nào.”
Trương Liên Sinh: “...”
Anh đã biết điều gì không ổn rồi, hóa ra là đang chờ anh nghe chuyện này.
“Nhà cậu có đồng chí Tiểu Cảnh thật tốt với cậu quá ha!”
Thương Nam Thần đáp: “Với tôi thì cũng bình thường thôi, đối với hai đứa nhỏ còn tốt hơn. Làm đồ ăn cho bọn trẻ, tôi chỉ được ăn ké.”
“...”
Trương Liên Sinh nhìn vị doanh trưởng mặt đen ít nói, cảm thấy mình không nên nhiều lời làm gì.
Trên đường đến đơn vị, Trương Liên Sinh nghe Thương Nam Thần khoe về vợ suốt buổi sáng, trong lòng kìm nén một bụng bực.
Đến lúc trở về ăn sáng, Trương Liên Sinh tưởng chuyện đã xong.
Ai ngờ Thương Nam Thần lại vội vàng về nhà, còn giục anh: “Doanh trưởng Trương, sao anh chậm thế?”
“Anh về nhanh vậy để làm gì? Chẳng lẽ về nhà là có cơm nóng mà ăn ngay chắc?” Trương Liên Sinh thề, anh thực sự không cố ý mà phối hợp với Thương Nam Thần.
Khóe miệng Thương Nam Thần khẽ nhếch, vẻ mặt vừa giữ ý vừa không kìm được sự háo hức: “Trước khi ra ngoài, đồng chí Tiểu Cảnh nhắc tôi về sớm.”
Ngay cả Thương Nam Thần cũng cảm thấy mãn nguyện.
Mùa đông, buổi tối không có gì làm, ăn xong thì ngủ sớm.
Ngủ sớm nên cũng thức sớm.
Khi Thương Nam Thần dậy đi đến đơn vị, Cảnh Hiền cũng tỉnh dậy. Anh giúp cô nhóm lửa, Cảnh Hiền cho một ít nước vào nồi, nước ít nên đun sôi rất nhanh.
Cô lấy cốc sứ tráng men, bỏ chút đường vào, rồi đập một quả trứng cho vào, đổ nước nóng lên.
“Uống chút nước trứng rồi hãy đi.”
Cảnh Hiền nói như đó là điều đương nhiên, nhưng Thương Nam Thần không uống ngay mà đưa cốc cho cô trước: “Em uống trước đi.”
Cảnh Hiền không từ chối, uống một ngụm khi còn nóng.
“Từ giờ mỗi sáng đều uống một cốc nước trứng trước khi đi.”
Thương Nam Thần cầm cốc sứ, uống nước trứng nhưng mắt không rời khỏi Cảnh Hiền. Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến Cảnh Hiền không thể giả vờ như không thấy. Cô cố nhịn, không nhìn anh.
Uống xong, Thương Nam Thần tự giác rửa cốc.
“Để em nấu cơm là được, anh cứ về sớm ăn.” Cảnh Hiền nói trước khi anh ra cửa.
“Được.”
Thương Nam Thần khoác áo quân đội, đội mũ và bước ra khỏi nhà.
Ra đến cổng, anh gặp ngay Trương Liên Sinh.
Trương Liên Sinh hiển nhiên vừa dậy, vội rửa mặt sơ rồi đi ra. Thấy Thương Nam Thần, anh phát hiện trông Thương Nam Thần có vẻ đặc biệt tươi tỉnh. Rõ ràng vẫn là con người ấy, nhưng lại có gì đó khác với trước kia, dù không nói rõ được điều gì.
“Chào buổi sáng.” Thương Nam Thần chủ động chào hỏi.
Trương Liên Sinh bước nhanh hơn một chút, kéo chặt áo quân đội, nói: “Sáng sớm lạnh buốt thật đấy!”
“Có chút lạnh.” Miệng Thương Nam Thần nói vậy nhưng trông anh lại chẳng có vẻ gì là lạnh cả.
“Anh không thấy lạnh à?” Trương Liên Sinh trầm trồ, “Thanh niên đúng là nhiều năng lượng!”
Thương Nam Thần đáp: “Sáng sớm dậy, đồng chí Tiểu Cảnh pha cho tôi một cốc nước trứng, bắt phải uống xong rồi mới ra khỏi nhà. Giờ người tôi đổ mồ hôi, chẳng thấy lạnh chút nào.”
Trương Liên Sinh: “...”
Anh đã biết điều gì không ổn rồi, hóa ra là đang chờ anh nghe chuyện này.
“Nhà cậu có đồng chí Tiểu Cảnh thật tốt với cậu quá ha!”
Thương Nam Thần đáp: “Với tôi thì cũng bình thường thôi, đối với hai đứa nhỏ còn tốt hơn. Làm đồ ăn cho bọn trẻ, tôi chỉ được ăn ké.”
“...”
Trương Liên Sinh nhìn vị doanh trưởng mặt đen ít nói, cảm thấy mình không nên nhiều lời làm gì.
Trên đường đến đơn vị, Trương Liên Sinh nghe Thương Nam Thần khoe về vợ suốt buổi sáng, trong lòng kìm nén một bụng bực.
Đến lúc trở về ăn sáng, Trương Liên Sinh tưởng chuyện đã xong.
Ai ngờ Thương Nam Thần lại vội vàng về nhà, còn giục anh: “Doanh trưởng Trương, sao anh chậm thế?”
“Anh về nhanh vậy để làm gì? Chẳng lẽ về nhà là có cơm nóng mà ăn ngay chắc?” Trương Liên Sinh thề, anh thực sự không cố ý mà phối hợp với Thương Nam Thần.
Khóe miệng Thương Nam Thần khẽ nhếch, vẻ mặt vừa giữ ý vừa không kìm được sự háo hức: “Trước khi ra ngoài, đồng chí Tiểu Cảnh nhắc tôi về sớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.