Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 5:
Chỉ Dữu
16/08/2023
Hồ Yến Hoa lười giải quyết chuyện lộn xộn của nhà họ Lâm: "Được rồi, mặc kệ bọn họ, hôm nay mẹ gọi con về đây là vì có chuyện quan trọng muốn hỏi con."
"Chuyện gì ạ?" Lâm Tú Quyên có chút tò mò nhìn Hồ Yến Hoa.
Hồ Yến Hoa đưa tay gõ vào trán cô: "Con nói xem chuyện gì quan trọng, đương nhiên là chuyện chung thân đại sự rồi."
Lý Tú Quyên theo bản năng cau mày: "Này cũng quá nhanh rồi, Tạ Viễn Chí mới mất chưa được bao lâu."
Hồ Yến Hoa nói xong không khỏi thở dài, trong lòng tràn đầy hối hận, lúc đầu cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc hôn nhân này vì cho rằng nhà họ Tạ ít người, Tú Quyên gả qua liền có thể làm chủ, không phải chịu sự áp bức của mẹ chồng, ai ngờ Tạ Viễn Chí đoản mệnh, mất sớm.
Hồ Yến Hoa lườm cô một cái: "Đây không phải là để con kết hôn, mà là để con có chỗ dựa trong lòng."
Lâm Tú Quyên thực sự không nghĩ đến việc tái hôn, bây giờ là năm bảy mươi lăm, chỉ hai năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học, rồi mở cửa nghênh đón cải cách. Cuộc sống sau này chỉ có càng ngày càng tốt, cô khó khăn cỡ nào mới phải lấy chồng chứ.
Thấy Lâm Tú Quyên im lặng, Hồ Yến Hoa cầm tay cô, trầm giọng nói: "Mẹ biết con vẫn đang oán cha mẹ vì gả con cho Tạ Viễn Chí, nhưng bây giờ con có tái hôn với ai, người đó cũng không thể là Chu Thần."
Lâm Tú Quyên sững sờ hồi lâu, mới từ trong trí nhớ đào ra ký ức về Chu Thần, có lẽ lúc trước nguyên chủ đã mê đắm sự chu đáo và khen ngợi của anh ta, nhưng cô biết rõ người này chỉ vì thân phận con gái đội trưởng đội sản xuất của mình.
Vì thế Lâm Tú Quyên nhíu mày nhìn Hồ Yến Hoa: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con đang suy nghĩ về tương lai của Viễn Hướng và Viễn Đình mà?"
Hồ Yến Hoa nghi ngờ nhìn cô: "Thật sao?" Bà ấy nghe người ta nói Chu Thần lén lút xuất hiện trong sân nhà họ Tạ, thế nên mới vội vàng kêu Văn Dương gọi cô trở về.
"Vâng, dù sao hai anh em bọn chúng cũng đã gọi con một tiếng chị dâu rồi." Lâm Tú Quyên vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Con không cần lo cho bọn chúng, đến lúc đó cha con sẽ chăm sóc bọn chúng, nếu con không quan tâm đến Chu Thần thì mẹ yên lòng rồi." Tuy nói như vậy nhưng Hồ Yến Hoa vẫn định để ý đến bọn họ trong thời gian này.
"Chuyện này để tính sau đi, Tạ Viễn Chí mới mất không lâu, trong nhà còn có hai anh em Tạ Viễn Hướng, con không muốn bị nước miếng của người trong thôn nhấn chìm, hơn nữa con cũng cần nghĩ đến thanh danh của cha mới phải." Lâm Tú Quyên nghiêm mặt nói, trước tiên cứ dứt khoát tự quyết định đi.
Hồ Yến Hoa bất bình liếc nhìn cô: "Chờ trăm đốt mới thiêu, ai dám nói lung tung, con vẫn phải cẩn thận hơn đấy." Nói xong còn nói thêm: "Yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ nhờ người tìm cho con một mối tốt."
Thấy vẻ mặt kiên trì của bà, Lâm Tú Quyên nhỏ giọng đáp ứng, đến lúc đó tính sau.
m thanh ồn ào trong sân đã thu nhỏ rất nhiều, Lâm Tú Quyên không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nhìn ra bên ngoài: "Bọn họ đang nói tốt sao?"
"Chắc vậy, có bà ba của con ở đây, có thể không nói tốt được sao?" Nói đến đây, trong mắt Hồ Yến Hoa hiện lên một tia khinh thường, với tính cách bất công của Trương Vĩnh Phương, sớm muộn gì nhà họ Lâm cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Ái Quốc nhìn Chu Vân Hoa ở trong sân: "Nhà cậu hai thấy vậy được không?"
Để Chu Xuân Hoa tự mình xin lỗi, còn để mẹ chồng sau này không được bất công vậy nữa, đây là điều trước đây Chu Vân Hoa chưa từng dám nghĩ tới, đang định gật đầu thì lại nghe thấy giọng nói của con gái Lâm Tú Lệ bên cạnh: "Cháu thấy tốt nhất vẫn nên chia nhà thì hơn, vì mẹ cháu và đứa bé trong bụng."
Lâm Tú Quyên đang đi vào sân nghe vậy không khỏi dừng bước, đúng là nữ chính mà, rất quyết đoán.
"Bà đây còn chưa chết mà con bé này đã bắt đầu xúi giục chia nhà, mày đây là muốn làm gì hả?" Trương Vĩnh Phương chống nạnh chỉ vào Lâm Tú Lệ nói, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
"Chuyện gì ạ?" Lâm Tú Quyên có chút tò mò nhìn Hồ Yến Hoa.
Hồ Yến Hoa đưa tay gõ vào trán cô: "Con nói xem chuyện gì quan trọng, đương nhiên là chuyện chung thân đại sự rồi."
Lý Tú Quyên theo bản năng cau mày: "Này cũng quá nhanh rồi, Tạ Viễn Chí mới mất chưa được bao lâu."
Hồ Yến Hoa nói xong không khỏi thở dài, trong lòng tràn đầy hối hận, lúc đầu cố gắng hết sức thúc đẩy cuộc hôn nhân này vì cho rằng nhà họ Tạ ít người, Tú Quyên gả qua liền có thể làm chủ, không phải chịu sự áp bức của mẹ chồng, ai ngờ Tạ Viễn Chí đoản mệnh, mất sớm.
Hồ Yến Hoa lườm cô một cái: "Đây không phải là để con kết hôn, mà là để con có chỗ dựa trong lòng."
Lâm Tú Quyên thực sự không nghĩ đến việc tái hôn, bây giờ là năm bảy mươi lăm, chỉ hai năm nữa là khôi phục kỳ thi đại học, rồi mở cửa nghênh đón cải cách. Cuộc sống sau này chỉ có càng ngày càng tốt, cô khó khăn cỡ nào mới phải lấy chồng chứ.
Thấy Lâm Tú Quyên im lặng, Hồ Yến Hoa cầm tay cô, trầm giọng nói: "Mẹ biết con vẫn đang oán cha mẹ vì gả con cho Tạ Viễn Chí, nhưng bây giờ con có tái hôn với ai, người đó cũng không thể là Chu Thần."
Lâm Tú Quyên sững sờ hồi lâu, mới từ trong trí nhớ đào ra ký ức về Chu Thần, có lẽ lúc trước nguyên chủ đã mê đắm sự chu đáo và khen ngợi của anh ta, nhưng cô biết rõ người này chỉ vì thân phận con gái đội trưởng đội sản xuất của mình.
Vì thế Lâm Tú Quyên nhíu mày nhìn Hồ Yến Hoa: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy, con đang suy nghĩ về tương lai của Viễn Hướng và Viễn Đình mà?"
Hồ Yến Hoa nghi ngờ nhìn cô: "Thật sao?" Bà ấy nghe người ta nói Chu Thần lén lút xuất hiện trong sân nhà họ Tạ, thế nên mới vội vàng kêu Văn Dương gọi cô trở về.
"Vâng, dù sao hai anh em bọn chúng cũng đã gọi con một tiếng chị dâu rồi." Lâm Tú Quyên vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Con không cần lo cho bọn chúng, đến lúc đó cha con sẽ chăm sóc bọn chúng, nếu con không quan tâm đến Chu Thần thì mẹ yên lòng rồi." Tuy nói như vậy nhưng Hồ Yến Hoa vẫn định để ý đến bọn họ trong thời gian này.
"Chuyện này để tính sau đi, Tạ Viễn Chí mới mất không lâu, trong nhà còn có hai anh em Tạ Viễn Hướng, con không muốn bị nước miếng của người trong thôn nhấn chìm, hơn nữa con cũng cần nghĩ đến thanh danh của cha mới phải." Lâm Tú Quyên nghiêm mặt nói, trước tiên cứ dứt khoát tự quyết định đi.
Hồ Yến Hoa bất bình liếc nhìn cô: "Chờ trăm đốt mới thiêu, ai dám nói lung tung, con vẫn phải cẩn thận hơn đấy." Nói xong còn nói thêm: "Yên tâm, lần này mẹ nhất định sẽ nhờ người tìm cho con một mối tốt."
Thấy vẻ mặt kiên trì của bà, Lâm Tú Quyên nhỏ giọng đáp ứng, đến lúc đó tính sau.
m thanh ồn ào trong sân đã thu nhỏ rất nhiều, Lâm Tú Quyên không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nhìn ra bên ngoài: "Bọn họ đang nói tốt sao?"
"Chắc vậy, có bà ba của con ở đây, có thể không nói tốt được sao?" Nói đến đây, trong mắt Hồ Yến Hoa hiện lên một tia khinh thường, với tính cách bất công của Trương Vĩnh Phương, sớm muộn gì nhà họ Lâm cũng sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Ái Quốc nhìn Chu Vân Hoa ở trong sân: "Nhà cậu hai thấy vậy được không?"
Để Chu Xuân Hoa tự mình xin lỗi, còn để mẹ chồng sau này không được bất công vậy nữa, đây là điều trước đây Chu Vân Hoa chưa từng dám nghĩ tới, đang định gật đầu thì lại nghe thấy giọng nói của con gái Lâm Tú Lệ bên cạnh: "Cháu thấy tốt nhất vẫn nên chia nhà thì hơn, vì mẹ cháu và đứa bé trong bụng."
Lâm Tú Quyên đang đi vào sân nghe vậy không khỏi dừng bước, đúng là nữ chính mà, rất quyết đoán.
"Bà đây còn chưa chết mà con bé này đã bắt đầu xúi giục chia nhà, mày đây là muốn làm gì hả?" Trương Vĩnh Phương chống nạnh chỉ vào Lâm Tú Lệ nói, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.