Thập Niên 70: Tôi Ăn Dưa Trong Truyện Niên Đại
Chương 6:
Chỉ Dữu
18/08/2023
Lúc này Lâm Tú Mỹ cũng ở một bên nói đỡ: "Đúng vậy, chị Lệ có ý gì vậy, ông bà vẫn còn đây, làm sao chị có thể nghĩ đến việc chia nhà chứ."
Không chia nhà thì tiền bạc đồ đạc của Lâm Ái Quốc, con thứ nhà họ Lâm vẫn là của chung, nếu thật sự chia nhà, chẳng phải sẽ thành của riêng của phòng thứ hai nhà bọn họ sao?
"Không chia nhà thì chẳng lẽ lại chờ ngày nào đó thím nhỏ vô tình đụng vào mẹ tôi nữa sao?" Lâm Tú Lệ giọng điệu lười biếng nói.
Lâm Tú Mỹ oán hận nhìn chằm chằm Lâm Tú Lệ, sao cô ta lại khôn ngoan, khó chơi như vậy.
Chu Vân Hoa mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, dù sao con gái cũng đứng ra bảo vệ mình, không thể làm con bé tổn thương được.
"Có bà ở đây, nó không dám." Trương Vĩnh Phương nói xong, liếc nhìn Lâm Tú Lệ, lúc trước bà ta thật sự đánh giá thấp cô gái này.
Một đám người tranh luận một hồi, ngoại trừ một câu xin lỗi nói tốt ban đầu, cuối cùng quyết định để Chu Vân Hoa ở nhà dưỡng thai cho tốt, trước khi sinh con không cần phải đi làm, đến nỗi việc trong nhà để Lâm Tú Lệ và Lâm Tú Mỹ làm nhiều hơn một chút. Còn Chu Xuân Hoa, nếu còn dám giở trò sau lưng, Lâm Ái Quốc sẽ trực tiếp đưa bà ta đến cục công an.
Chuyện chia nhà Lâm Tú Lệ cũng không nghĩ một lần là thành công, thế nên cũng miễn cưỡng vừa lòng với kết quả điều chỉnh của Lâm Ái Quốc, sau đó dẫn đầu đỡ Chu Vân Hoa rời khỏi sân.
Lâm Tú Mỹ có chút không vui nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, giậm chân: "Bà nội, bà nhìn bọn họ đi, trong mắt bọn họ còn có chủ nhà là bà sao?"
Vì Lâm Văn Đào mà bình thường Trương Vĩnh Phương vẫn rất thương Lâm Tú Mỹ, vì vậy nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta: "Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cho dù thím hai của cháu có sinh thêm con gái, thì nhà họ Lâm chúng ta cũng không thiếu chút đồ ăn đâu."
Lâm Tú Mỹ tim đập thình thịch, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: "Bà nội, bà nói gì vậy, sao cháu nghe không hiểu ạ."
Trương Vĩnh Phương hừ lạnh: "Đừng xúi giục mẹ cháu phá thai thím hai nữa." Thật sự cho rằng bà ta già rồi hoa mắt sao?
Trong lòng Lâm Tú Mỹ cả kinh, trên mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu: "Bà nội, bà lại nghe ai nói bậy rồi, cháu không có mà."
Nghe vậy, tầm mắt Lâm Ái Quốc cũng không khỏi dừng trên người Lâm Tú Mỹ vài giây rồi lắc đầu, bỏ đi, ông đã được nhận nuôi ra ngoài, không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lâm vẫn tốt hơn.
Sau khi mọi người nhà họ Lâm rời đi hết, Lâm Tú Quyên mới vào sân chào Hồ Yến Hoa: "Hai anh em vẫn đang ở nhà chờ con, con về trước nhé."
Hồ Yến Hoa gật đầu: "Ừm, trở về đi, nhớ kỹ lời mẹ vừa nói với con."
Lâm Tú Quyên nghe vậy vội vàng rời đi, vừa đi tới cổng sân nhà họ Tạ, phía sau đã truyền đến một giọng nam: "Tú Quyên, là anh."
Khi quay lại, Lâm Tú Quyên đã điều chỉnh xong biểu cảm của mình, giọng điệu thờ ơ: "Có chuyện gì vậy?"
Chu Thần có chút thất vọng với phản ứng của cô, nhưng nghĩ đến những gì mình nghe được hôm nay, anh ta nắm chặt tay tự nhủ, không vội, cứ từ từ là được, sau đó dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, giọng điệu dịu dàng khó tả: "Anh chỉ đi ngang qua thôi, muốn gặp em một chút."
Lâm Tú Quyên lười suy đoán kế hoạch của anh ta, lạnh lùng nói thẳng: "Tôi nhận lòng tốt của anh, nhưng trước cửa quả phụ có nhiều lời đàm tiếu, phiền anh sau này gặp tôi thì coi như không quen biết."
Chu Thần có chút sửng sốt, giống như không hiểu tại sao thái độ của Lâm Tú Quyên với mình lại thay đổi nhiều như vậy, anh ta hạ mắt xuống, che giấu lửa giận bên trong, mình còn chưa ghét bỏ chuyện cô là giày rách thì thôi, cô còn thể hiện như thế.
Tạ Viễn Đình nghe được động tĩnh ngoài cổng, nhớ tới lời đồn trong thôn trước đây, cô bé sải bước đi ra cổng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tú Quyên: "Chị dâu, chị về rồi." Nói xong ánh mắt quét tới Chu Thần phía sau.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Không chia nhà thì tiền bạc đồ đạc của Lâm Ái Quốc, con thứ nhà họ Lâm vẫn là của chung, nếu thật sự chia nhà, chẳng phải sẽ thành của riêng của phòng thứ hai nhà bọn họ sao?
"Không chia nhà thì chẳng lẽ lại chờ ngày nào đó thím nhỏ vô tình đụng vào mẹ tôi nữa sao?" Lâm Tú Lệ giọng điệu lười biếng nói.
Lâm Tú Mỹ oán hận nhìn chằm chằm Lâm Tú Lệ, sao cô ta lại khôn ngoan, khó chơi như vậy.
Chu Vân Hoa mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói gì, dù sao con gái cũng đứng ra bảo vệ mình, không thể làm con bé tổn thương được.
"Có bà ở đây, nó không dám." Trương Vĩnh Phương nói xong, liếc nhìn Lâm Tú Lệ, lúc trước bà ta thật sự đánh giá thấp cô gái này.
Một đám người tranh luận một hồi, ngoại trừ một câu xin lỗi nói tốt ban đầu, cuối cùng quyết định để Chu Vân Hoa ở nhà dưỡng thai cho tốt, trước khi sinh con không cần phải đi làm, đến nỗi việc trong nhà để Lâm Tú Lệ và Lâm Tú Mỹ làm nhiều hơn một chút. Còn Chu Xuân Hoa, nếu còn dám giở trò sau lưng, Lâm Ái Quốc sẽ trực tiếp đưa bà ta đến cục công an.
Chuyện chia nhà Lâm Tú Lệ cũng không nghĩ một lần là thành công, thế nên cũng miễn cưỡng vừa lòng với kết quả điều chỉnh của Lâm Ái Quốc, sau đó dẫn đầu đỡ Chu Vân Hoa rời khỏi sân.
Lâm Tú Mỹ có chút không vui nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, giậm chân: "Bà nội, bà nhìn bọn họ đi, trong mắt bọn họ còn có chủ nhà là bà sao?"
Vì Lâm Văn Đào mà bình thường Trương Vĩnh Phương vẫn rất thương Lâm Tú Mỹ, vì vậy nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta: "Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cho dù thím hai của cháu có sinh thêm con gái, thì nhà họ Lâm chúng ta cũng không thiếu chút đồ ăn đâu."
Lâm Tú Mỹ tim đập thình thịch, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: "Bà nội, bà nói gì vậy, sao cháu nghe không hiểu ạ."
Trương Vĩnh Phương hừ lạnh: "Đừng xúi giục mẹ cháu phá thai thím hai nữa." Thật sự cho rằng bà ta già rồi hoa mắt sao?
Trong lòng Lâm Tú Mỹ cả kinh, trên mặt bày ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu: "Bà nội, bà lại nghe ai nói bậy rồi, cháu không có mà."
Nghe vậy, tầm mắt Lâm Ái Quốc cũng không khỏi dừng trên người Lâm Tú Mỹ vài giây rồi lắc đầu, bỏ đi, ông đã được nhận nuôi ra ngoài, không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lâm vẫn tốt hơn.
Sau khi mọi người nhà họ Lâm rời đi hết, Lâm Tú Quyên mới vào sân chào Hồ Yến Hoa: "Hai anh em vẫn đang ở nhà chờ con, con về trước nhé."
Hồ Yến Hoa gật đầu: "Ừm, trở về đi, nhớ kỹ lời mẹ vừa nói với con."
Lâm Tú Quyên nghe vậy vội vàng rời đi, vừa đi tới cổng sân nhà họ Tạ, phía sau đã truyền đến một giọng nam: "Tú Quyên, là anh."
Khi quay lại, Lâm Tú Quyên đã điều chỉnh xong biểu cảm của mình, giọng điệu thờ ơ: "Có chuyện gì vậy?"
Chu Thần có chút thất vọng với phản ứng của cô, nhưng nghĩ đến những gì mình nghe được hôm nay, anh ta nắm chặt tay tự nhủ, không vội, cứ từ từ là được, sau đó dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn cô, giọng điệu dịu dàng khó tả: "Anh chỉ đi ngang qua thôi, muốn gặp em một chút."
Lâm Tú Quyên lười suy đoán kế hoạch của anh ta, lạnh lùng nói thẳng: "Tôi nhận lòng tốt của anh, nhưng trước cửa quả phụ có nhiều lời đàm tiếu, phiền anh sau này gặp tôi thì coi như không quen biết."
Chu Thần có chút sửng sốt, giống như không hiểu tại sao thái độ của Lâm Tú Quyên với mình lại thay đổi nhiều như vậy, anh ta hạ mắt xuống, che giấu lửa giận bên trong, mình còn chưa ghét bỏ chuyện cô là giày rách thì thôi, cô còn thể hiện như thế.
Tạ Viễn Đình nghe được động tĩnh ngoài cổng, nhớ tới lời đồn trong thôn trước đây, cô bé sải bước đi ra cổng, ngẩng đầu nhìn Lâm Tú Quyên: "Chị dâu, chị về rồi." Nói xong ánh mắt quét tới Chu Thần phía sau.
Truyện được dịch và đăng tải tại dtruyen.com
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.