Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu
Chương 146: Cùng Đọc Sách
Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
14/08/2022
Trước kia, chị của em cũng bị cha mẹ dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa gạt cho đấy. Không phải! Là khích lệ mới đúng.
Vì vậy có thể nói chị đã nắm bắt được tinh túy trong cách khích lệ này.
Lúc này Cố Tử Sâm đã âm thầm hạ quyết tâm, phải đi học cho giỏi, không vì điều gì khác, chỉ vì…
He he he!
Đã được Cố Tri Ý cho phép, Cố Tử Sâm lôi kéo hai đứa cháu của mình ra ngoài, đẩy xe đạp ra, lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, Cố Tử Sâm rất muốn tự mình cưỡi lên chiếc xe đạp này nhưng tiếc rằng chiều cao của mình lại có hạn, cản trở cậu ấy.
Chị của cậu ấy là một phụ nữ có thai, anh rể lại đang bị thương ở chân, nên cũng không có ai có thể dạy cậu chạy xe đạp.
Cố Tử Sâm đã gần 14 tuổi, trong nhóm nam sinh, chiều cao của cậu cũng được xem là trung bình trong số này.
Chỉ là các nam sinh thì phát triển khá chậm, và chúng thường bắt đầu phát triển vào khoảng 16 17 tuổi.
Cố Tử Sâm đứng trước chiếc xe đạp, trong lòng cậu đã niệm đậu xanh rau má đến 101 lần, rồi lại đậu đen rau muống cả cái chiều cao này của mình. Thật sự quá cản trở.
Đại Bảo và Nhị Bảo tưởng là cậu út đẩy xe đạp ra thì hai đứa sẽ được chở đi chơi. Nhưng kết quả hai đứa bé chỉ nhìn thấy cậu út của mình đứng trước xe đạp đến nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì.
Chúng không khỏi sốt ruột mà thúc giục: “Cậu út, cậu lên xe đi chứ, chở chúng cháu vù vù!”
Cố Tử Sâm cúi đầu nhìn hai cái củ cải, thở dài nói: “Cậu út không biết chạy xe đạp!”
“Ồ, cậu út thật sự ngốc mà!” Nhị Bảo ghét bỏ nói.
“Vậy cậu đẩy xe cho chúng cháu vù vù đi!”
Được rồi! Không biết chạy cũng chẳng sao, nhưng đẩy xe thì miễn cưỡng vẫn có thể làm được.
Thế là Cố Tử Sâm bị hạn chế về chiều cao cứ như vậy mà đẩy chiếc xe đạp chở hai đứa cháu của mình đi khắp thôn tìm kiếm ánh mắt hâm mộ của người khác.
Cố Tri Ý mặc kệ mấy con gấu con này. Cô chỉ nhìn Lâm Quân Trạch đã rửa chén xong thì đi vào trong nhà, nhưng thật ra Cố Tri Ý đã vào không gian lôi ra mấy cuốn sách toán lý hóa mua theo ký từ trước kia ra.
Cô mang số sách đó đến chỗ Lâm Quân Trạch, đưa cho anh.
Lâm Quân Trạch mờ mịt nhìn mấy quyển sách xuất hiện trước mặt mình, anh dùng mắt dò hỏi Cố Tri Ý.
“Học!” Cố Tri Ý cũng không dông dài với anh, cô chỉ một mực nhét sách vào trong lòng anh.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào sách.
Lâm Quân Trạch nhìn sách giáo khoa trường học cấp ba trong ngực mình, khóe miệng anh đã co rút. Anh tham gia quân ngũ đã nhiều năm như thế, những kiến thức này đã sớm trả lại cho thầy cô, đâu còn nhớ được gì.
Nhưng nhìn Cố Tri Ý nghiêm túc ngồi bên cạnh, tập trung đọc sách thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh cũng mở sách ra nhìn vào đó.
Lúc này, sắc trời bên ngoài cũng không tính là quá muộn, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen lại, hai người cứ như thế mà ngồi trong sân, tay thì lật sách.
Vì vậy có thể nói chị đã nắm bắt được tinh túy trong cách khích lệ này.
Lúc này Cố Tử Sâm đã âm thầm hạ quyết tâm, phải đi học cho giỏi, không vì điều gì khác, chỉ vì…
He he he!
Đã được Cố Tri Ý cho phép, Cố Tử Sâm lôi kéo hai đứa cháu của mình ra ngoài, đẩy xe đạp ra, lập tức chạy ra ngoài.
Lúc này, sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối, Cố Tử Sâm rất muốn tự mình cưỡi lên chiếc xe đạp này nhưng tiếc rằng chiều cao của mình lại có hạn, cản trở cậu ấy.
Chị của cậu ấy là một phụ nữ có thai, anh rể lại đang bị thương ở chân, nên cũng không có ai có thể dạy cậu chạy xe đạp.
Cố Tử Sâm đã gần 14 tuổi, trong nhóm nam sinh, chiều cao của cậu cũng được xem là trung bình trong số này.
Chỉ là các nam sinh thì phát triển khá chậm, và chúng thường bắt đầu phát triển vào khoảng 16 17 tuổi.
Cố Tử Sâm đứng trước chiếc xe đạp, trong lòng cậu đã niệm đậu xanh rau má đến 101 lần, rồi lại đậu đen rau muống cả cái chiều cao này của mình. Thật sự quá cản trở.
Đại Bảo và Nhị Bảo tưởng là cậu út đẩy xe đạp ra thì hai đứa sẽ được chở đi chơi. Nhưng kết quả hai đứa bé chỉ nhìn thấy cậu út của mình đứng trước xe đạp đến nửa ngày cũng không hề có động tĩnh gì.
Chúng không khỏi sốt ruột mà thúc giục: “Cậu út, cậu lên xe đi chứ, chở chúng cháu vù vù!”
Cố Tử Sâm cúi đầu nhìn hai cái củ cải, thở dài nói: “Cậu út không biết chạy xe đạp!”
“Ồ, cậu út thật sự ngốc mà!” Nhị Bảo ghét bỏ nói.
“Vậy cậu đẩy xe cho chúng cháu vù vù đi!”
Được rồi! Không biết chạy cũng chẳng sao, nhưng đẩy xe thì miễn cưỡng vẫn có thể làm được.
Thế là Cố Tử Sâm bị hạn chế về chiều cao cứ như vậy mà đẩy chiếc xe đạp chở hai đứa cháu của mình đi khắp thôn tìm kiếm ánh mắt hâm mộ của người khác.
Cố Tri Ý mặc kệ mấy con gấu con này. Cô chỉ nhìn Lâm Quân Trạch đã rửa chén xong thì đi vào trong nhà, nhưng thật ra Cố Tri Ý đã vào không gian lôi ra mấy cuốn sách toán lý hóa mua theo ký từ trước kia ra.
Cô mang số sách đó đến chỗ Lâm Quân Trạch, đưa cho anh.
Lâm Quân Trạch mờ mịt nhìn mấy quyển sách xuất hiện trước mặt mình, anh dùng mắt dò hỏi Cố Tri Ý.
“Học!” Cố Tri Ý cũng không dông dài với anh, cô chỉ một mực nhét sách vào trong lòng anh.
Sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn vào sách.
Lâm Quân Trạch nhìn sách giáo khoa trường học cấp ba trong ngực mình, khóe miệng anh đã co rút. Anh tham gia quân ngũ đã nhiều năm như thế, những kiến thức này đã sớm trả lại cho thầy cô, đâu còn nhớ được gì.
Nhưng nhìn Cố Tri Ý nghiêm túc ngồi bên cạnh, tập trung đọc sách thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh cũng mở sách ra nhìn vào đó.
Lúc này, sắc trời bên ngoài cũng không tính là quá muộn, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối đen lại, hai người cứ như thế mà ngồi trong sân, tay thì lật sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.