Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng Nuôi Con, Làm Giàu
Chương 147: Ôi, Mệt Chết Tôi Rồi
Soa Điểm Biến Thành Mỹ Nữ
14/08/2022
Quyển sách này đã mua từ trạm thu mua mang về nhà lâu như vậy rồi, nhưng Cố Tri Ý vẫn chưa có cơ hội lật ra xem thử, bây giờ nhìn lại mới phát hiện có rất nhiều đề tài mà cô quen thuộc.
Đại khái khi lật được một lát, Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý cứ qua loa lật sách. Còn không biết xấu hổ mà nói là học. Anh không khỏi lắc đầu, sau đó lại nghe Cố Tri Ý nói:
“Còn nhớ giáo sư Dương mà chúng ta đã từng gặp trên xe lửa không?”
Lâm Quân Trạch gật đầu.
“Hiện tại, mấy người giáo sư Dương đều đã trở về thành, em cảm thấy khả năng rất lớn sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.”
Dường như Cố Tri Ý không hề hay biết lời cô vừa nói ra là một lượng tin tức lớn bao nhiêu cả, cô nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh để nói ra tin tức chấn động nhất.
Trong đầu Lâm Quân Trạch đột nhiên ngừng lại.
Cho nên, ý của vợ là gì?
“Cho nên, em muốn học tập trước. Em nghĩ rằng cho dù cuộc thi đại học không được khôi phục lại đi chăng nữa thì sẽ xem như một lần học tập thêm, dù sao cũng không lỗ.
Nếu nhà nước cho khôi phục lại cuộc thi đại học, vậy thì em sẽ có cơ hội ơn nhiều người khác, dù đó chỉ là nhỏ nhoi. Anh thấy thế nào?”
Cố Tri Ý nhìn về phía Lâm Quân Trạch, cô chỉ nhìn thấy anh đang ngơ nhác nhìn mình, giống như anh đang tiêu hóa những gì cô vừa nói.
“Khụ! Cho nên em muốn?” Lâm Quân Trạch không chắc chắn hỏi.
“Em và anh cùng nhau học nhé!”
Vợ chồng chính là phải cùng nhau tiến bộ!
Tuy đời trước Cố Tri Ý chưa từng trải qua cuộc hôn nhân nào cả, nhưng cô cũng biết rằng, nếu giữa hai vợ chồng có sự chênh lệch, một người không ngừng cố gắng, trong khi một người còn lại vẫn dậm chân tại chỗ, đó chính là điểm bất lợi cho cuộc hôn nhân bền vững.
Người tiến bộ sẽ không thể mãi mãi dừng lại chờ đợi người kia. Cách tốt nhất chính là hai người phải cùng nhau tiến bộ, phải cùng nhau nỗ lực.
Có càng nhiều đề tài chung, khoảng cách giữa hai người mới không phải càng ngày càng xa.
Ngược lại Lâm Quân Trạch lại không nghĩ sâu xa như Cố Tri Ý, nhưng nghĩ đến lúc này vợ mình đang mang thai, ở nhà lại không có việc gì làm. Thôi thì xem như học cùng cô ấy, thuận tiện cũng bồi dưỡng chút tình cảm, vì vậy anh không từ chối lời đề nghị của cô.
Hai người nói chuyện học hành thì bên ngoài trời cũng tối xuống, Cố Tri Ý thu sách lại, nói:
Hôm nay đến đây trước đã, ngày mai lại tiếp tục!”
Nói xong thì ôm sách đi vào phòng, lúc quay ra, cô còn đang chuẩn bị đi gọi ba anh em kia về, không ngờ mấy đứa bé lại rất tự giác.
Cố Tử Sâm đang cố hết sức đẩy lấy chiếc xe đạp cao bằng người mình, quả thực chính là đang đẩy Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, mệt mỏi thở hổn hển.
“Chị, anh rể, hai người mau dẫn con nhà mình về nhà đi!”
Vừa nói chuyện lại vừa thở.
Cố Tri Ý bước lên ôm Đại Bảo và Nhị Bảo xuống xe. Hai đứa bé nhìn có vẻ chưa được thỏa mãn lắm.
Chờ đến khi Cố Tri Ý đã cất xe đạp vào trong phòng, lúc đi ra đã thấy Cố Tử Sâm ngồi phịch xuống bậc thềm, rót nước.
“Ôi, mệt chết tôi rồi!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi xuống bên cạnh cậu út, cũng học theo hành động của cậu rất có hình có dáng: “Ôi, mệt chết tôi rồi!”
“Phụt ~” Cố Tử Sâm bị hai nhóc con này làm cho tức cười, cậu phải đẩy đến hai mươi mấy cân trên xe, hai nhóc còn than mệt mỏi.
Đại khái khi lật được một lát, Lâm Quân Trạch nhìn Cố Tri Ý cứ qua loa lật sách. Còn không biết xấu hổ mà nói là học. Anh không khỏi lắc đầu, sau đó lại nghe Cố Tri Ý nói:
“Còn nhớ giáo sư Dương mà chúng ta đã từng gặp trên xe lửa không?”
Lâm Quân Trạch gật đầu.
“Hiện tại, mấy người giáo sư Dương đều đã trở về thành, em cảm thấy khả năng rất lớn sẽ khôi phục lại kỳ thi đại học.”
Dường như Cố Tri Ý không hề hay biết lời cô vừa nói ra là một lượng tin tức lớn bao nhiêu cả, cô nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh để nói ra tin tức chấn động nhất.
Trong đầu Lâm Quân Trạch đột nhiên ngừng lại.
Cho nên, ý của vợ là gì?
“Cho nên, em muốn học tập trước. Em nghĩ rằng cho dù cuộc thi đại học không được khôi phục lại đi chăng nữa thì sẽ xem như một lần học tập thêm, dù sao cũng không lỗ.
Nếu nhà nước cho khôi phục lại cuộc thi đại học, vậy thì em sẽ có cơ hội ơn nhiều người khác, dù đó chỉ là nhỏ nhoi. Anh thấy thế nào?”
Cố Tri Ý nhìn về phía Lâm Quân Trạch, cô chỉ nhìn thấy anh đang ngơ nhác nhìn mình, giống như anh đang tiêu hóa những gì cô vừa nói.
“Khụ! Cho nên em muốn?” Lâm Quân Trạch không chắc chắn hỏi.
“Em và anh cùng nhau học nhé!”
Vợ chồng chính là phải cùng nhau tiến bộ!
Tuy đời trước Cố Tri Ý chưa từng trải qua cuộc hôn nhân nào cả, nhưng cô cũng biết rằng, nếu giữa hai vợ chồng có sự chênh lệch, một người không ngừng cố gắng, trong khi một người còn lại vẫn dậm chân tại chỗ, đó chính là điểm bất lợi cho cuộc hôn nhân bền vững.
Người tiến bộ sẽ không thể mãi mãi dừng lại chờ đợi người kia. Cách tốt nhất chính là hai người phải cùng nhau tiến bộ, phải cùng nhau nỗ lực.
Có càng nhiều đề tài chung, khoảng cách giữa hai người mới không phải càng ngày càng xa.
Ngược lại Lâm Quân Trạch lại không nghĩ sâu xa như Cố Tri Ý, nhưng nghĩ đến lúc này vợ mình đang mang thai, ở nhà lại không có việc gì làm. Thôi thì xem như học cùng cô ấy, thuận tiện cũng bồi dưỡng chút tình cảm, vì vậy anh không từ chối lời đề nghị của cô.
Hai người nói chuyện học hành thì bên ngoài trời cũng tối xuống, Cố Tri Ý thu sách lại, nói:
Hôm nay đến đây trước đã, ngày mai lại tiếp tục!”
Nói xong thì ôm sách đi vào phòng, lúc quay ra, cô còn đang chuẩn bị đi gọi ba anh em kia về, không ngờ mấy đứa bé lại rất tự giác.
Cố Tử Sâm đang cố hết sức đẩy lấy chiếc xe đạp cao bằng người mình, quả thực chính là đang đẩy Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, mệt mỏi thở hổn hển.
“Chị, anh rể, hai người mau dẫn con nhà mình về nhà đi!”
Vừa nói chuyện lại vừa thở.
Cố Tri Ý bước lên ôm Đại Bảo và Nhị Bảo xuống xe. Hai đứa bé nhìn có vẻ chưa được thỏa mãn lắm.
Chờ đến khi Cố Tri Ý đã cất xe đạp vào trong phòng, lúc đi ra đã thấy Cố Tử Sâm ngồi phịch xuống bậc thềm, rót nước.
“Ôi, mệt chết tôi rồi!”
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi xuống bên cạnh cậu út, cũng học theo hành động của cậu rất có hình có dáng: “Ôi, mệt chết tôi rồi!”
“Phụt ~” Cố Tử Sâm bị hai nhóc con này làm cho tức cười, cậu phải đẩy đến hai mươi mấy cân trên xe, hai nhóc còn than mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.