Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 15
Qua Nguyệt Nhập Tam
23/04/2024
Người thím thành thị Diêu Tĩnh của Lưu Tiểu Mạch dường như đã nhìn ra được vấn đề, liền đẩy đẩy cánh tay của Lưu Tam Trụ.
Lưu Tam Trụ sờ mũi nói: “Vậy đương nhiên là không được rồi. Huống hồ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bọn em sẽ gửi chút tiền cho mẹ.”
Gửi tiền sao?
Phan Đào liền cười tươi như hoa, như thể đang nhìn thấy tiền đóng học phí sau này của Lưu Tiểu Dũng vậy.
“Con đi rót nước đường cho Phúc Bảo uống đi.”
“Không cần, không cần đâu.” Lưu Tam Trụ lập tức khuyên ngăn bà ta.
Có muốn ngăn cũng không ngăn được, hai người chiến đấu giằng co, suýt nữa thì động tới Phúc Bảo trong lòng.
Diêu Tĩnh thoáng nhíu mày, bèn lên tiếng ngăn lại: “Nói thật thì không cần đâu. Hôm nay mẹ đã đút Phúc Bảo uống rất nhiều bát nước đường rồi, uống nữa sẽ không tốt cho răng.”
Rất nhiều bát nước đường…
Da mặt của Phan Đào hơi co giật: “... Ờ.”
Bà ta nghiêng đầu nhìn Trương Tú Hồng vẫn luôn không lên tiếng, phát hiện nét mặt của Trương Tú Hồng hơi quái lạ.
“Không phải chuyện ngày một ngày hai… Tam Trụ, ở nhà nhiều ngày như vậy, công việc của em và thím phải làm sao?” Trương Tú Hồng hỏi.
“Ngày mai em trở về rồi, Tĩnh Tử sẽ ở lại với đám trẻ.” Tam Trụ quay sang nhìn Diêu Tĩnh: “Em trai của Tĩnh Tử đến tuổi rồi, nếu không có việc làm thì phải về quê. Đến lúc đó không biết sẽ bị phân đến nơi nào, thế là Tĩnh Tử quyết định nhường việc lại cho em trai.”
Trương Tú Hồng và Phan Đào: “...”
Lẽ nào lại là thế này? Hóa ra là như vậy!
Diêu Tĩnh thẳng lưng: “Các chị dâu đừng lo lắng, Tam Trụ sẽ nuôi em. Chúng em có thêm một đứa con, ký túc xá ở xưởng giày của Tam Trụ không chứa đủ nên chúng em mới phải về quê.”
Trương Tú Hồng và Phan Đào: “...Ồ.”
Tin được mới là lạ ấy!
Đừng tưởng bọn họ là nông dân thì sẽ không biết tình hình trong thành phố, nhà người ta trong thành phố không giống ở đây, con cháu ba đời đều không nhất thiết phải cùng chung sống trong một mái nhà, nơi ở còn không rộng rãi bằng ở quê!
Phan Đào hỏi: “Chuyện này mẹ cũng biết rồi sao?”
“Nói chuyện với mẹ rồi, mẹ vui lắm, nói tuổi tác càng lớn càng sốt ruột, muốn có con cháu ở cùng mình hơn.” Nói đến đây, thắt lưng của Lưu Tam Trụ cũng thẳng lên rồi.
“Không nấu cơm tối mà ở đây nói cái gì đấy!” Bà cụ Lưu vào trong nhà: “Con dâu cả, tôi vo một ít gạo rồi cô nấu cho Phúc Bảo chút cháo đi. Ăn rau dại nhiều không tốt cho cổ họng, không thể để Phúc Bảo của chúng ta ăn được.”
Còn vo cả gạo sao?
Tính ra một tháng số lần bọn họ được ăn gạo chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Cũng không biết mẹ chồng ác độc trọng nam khinh nữ này sao đột nhiên lại đổi tính, thương đứa nhóc lai lịch không rõ ràng như báu vật vậy.
Nhưng Trương Tú Hồng không thể thoái thác mà nói theo: “Mẹ, con nấu cháo ngon lắm, để con ra tay cho!”
Ống khói tỏa ra khói trắng mịt mờ, hương thơm nồng đậm của cháo bốc lên.
Đám trẻ nhà họ Lưu đều ngồi xổm trước cửa nhà bếp ra sức mà hít lấy, giống như hít nhiều một chút là sẽ được ăn lây vậy.
“Chị, chị.” Lưu Tiểu Đậu chọc chọc Lưu Tiểu Mạch đang lơ đãng.
Lưu Tiểu Mạch bỗng tỉnh ra, sờ sờ trán. Có chuyện gì vậy, trong đầu cô vừa nãy đều là khung cảnh khó bề tưởng tượng, còn rất sinh động nữa.
Cô quay đầu nhìn Phúc Bảo, Phúc Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, giày da nhỏ mang ngay ngắn trên chân.
Vẫn ổn, vẫn ổn.
Lưu Tiểu Mạch thở phào một hơi.
“Cháo xong rồi! Cháo nấu xong rồi đây!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lưu Tam Trụ sờ mũi nói: “Vậy đương nhiên là không được rồi. Huống hồ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, bọn em sẽ gửi chút tiền cho mẹ.”
Gửi tiền sao?
Phan Đào liền cười tươi như hoa, như thể đang nhìn thấy tiền đóng học phí sau này của Lưu Tiểu Dũng vậy.
“Con đi rót nước đường cho Phúc Bảo uống đi.”
“Không cần, không cần đâu.” Lưu Tam Trụ lập tức khuyên ngăn bà ta.
Có muốn ngăn cũng không ngăn được, hai người chiến đấu giằng co, suýt nữa thì động tới Phúc Bảo trong lòng.
Diêu Tĩnh thoáng nhíu mày, bèn lên tiếng ngăn lại: “Nói thật thì không cần đâu. Hôm nay mẹ đã đút Phúc Bảo uống rất nhiều bát nước đường rồi, uống nữa sẽ không tốt cho răng.”
Rất nhiều bát nước đường…
Da mặt của Phan Đào hơi co giật: “... Ờ.”
Bà ta nghiêng đầu nhìn Trương Tú Hồng vẫn luôn không lên tiếng, phát hiện nét mặt của Trương Tú Hồng hơi quái lạ.
“Không phải chuyện ngày một ngày hai… Tam Trụ, ở nhà nhiều ngày như vậy, công việc của em và thím phải làm sao?” Trương Tú Hồng hỏi.
“Ngày mai em trở về rồi, Tĩnh Tử sẽ ở lại với đám trẻ.” Tam Trụ quay sang nhìn Diêu Tĩnh: “Em trai của Tĩnh Tử đến tuổi rồi, nếu không có việc làm thì phải về quê. Đến lúc đó không biết sẽ bị phân đến nơi nào, thế là Tĩnh Tử quyết định nhường việc lại cho em trai.”
Trương Tú Hồng và Phan Đào: “...”
Lẽ nào lại là thế này? Hóa ra là như vậy!
Diêu Tĩnh thẳng lưng: “Các chị dâu đừng lo lắng, Tam Trụ sẽ nuôi em. Chúng em có thêm một đứa con, ký túc xá ở xưởng giày của Tam Trụ không chứa đủ nên chúng em mới phải về quê.”
Trương Tú Hồng và Phan Đào: “...Ồ.”
Tin được mới là lạ ấy!
Đừng tưởng bọn họ là nông dân thì sẽ không biết tình hình trong thành phố, nhà người ta trong thành phố không giống ở đây, con cháu ba đời đều không nhất thiết phải cùng chung sống trong một mái nhà, nơi ở còn không rộng rãi bằng ở quê!
Phan Đào hỏi: “Chuyện này mẹ cũng biết rồi sao?”
“Nói chuyện với mẹ rồi, mẹ vui lắm, nói tuổi tác càng lớn càng sốt ruột, muốn có con cháu ở cùng mình hơn.” Nói đến đây, thắt lưng của Lưu Tam Trụ cũng thẳng lên rồi.
“Không nấu cơm tối mà ở đây nói cái gì đấy!” Bà cụ Lưu vào trong nhà: “Con dâu cả, tôi vo một ít gạo rồi cô nấu cho Phúc Bảo chút cháo đi. Ăn rau dại nhiều không tốt cho cổ họng, không thể để Phúc Bảo của chúng ta ăn được.”
Còn vo cả gạo sao?
Tính ra một tháng số lần bọn họ được ăn gạo chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Cũng không biết mẹ chồng ác độc trọng nam khinh nữ này sao đột nhiên lại đổi tính, thương đứa nhóc lai lịch không rõ ràng như báu vật vậy.
Nhưng Trương Tú Hồng không thể thoái thác mà nói theo: “Mẹ, con nấu cháo ngon lắm, để con ra tay cho!”
Ống khói tỏa ra khói trắng mịt mờ, hương thơm nồng đậm của cháo bốc lên.
Đám trẻ nhà họ Lưu đều ngồi xổm trước cửa nhà bếp ra sức mà hít lấy, giống như hít nhiều một chút là sẽ được ăn lây vậy.
“Chị, chị.” Lưu Tiểu Đậu chọc chọc Lưu Tiểu Mạch đang lơ đãng.
Lưu Tiểu Mạch bỗng tỉnh ra, sờ sờ trán. Có chuyện gì vậy, trong đầu cô vừa nãy đều là khung cảnh khó bề tưởng tượng, còn rất sinh động nữa.
Cô quay đầu nhìn Phúc Bảo, Phúc Bảo đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế dài, giày da nhỏ mang ngay ngắn trên chân.
Vẫn ổn, vẫn ổn.
Lưu Tiểu Mạch thở phào một hơi.
“Cháo xong rồi! Cháo nấu xong rồi đây!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.