Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 16
Qua Nguyệt Nhập Tam
20/07/2024
Gương mặt bà cụ Lưu vô cùng trìu mến, tự mình múc một bát cháo, muốn đút cho Phúc Bảo.
Trương Tú Hồng đi theo phía sau, vẻ mặt thỏa mãn, bị Phan Đào liếc mắt nhìn hết mấy lần.
“A, giày giày!” Tiểu Phúc Bảo bỗng nhiên gọi khẽ.
Hạt trân châu lớn trên đôi giày nhỏ của cô bé bất thình lình rơi xuống đất, lăn lông lốc, lăn đến dưới chân Trương Tú Hồng, nhìn thấy một chân bà ta sắp giẫm lên… Thế là trượt ngã ngay tại chỗ.
Lạo xạo lạo xạo…
Rất nhiều gạo từ trong túi của Trương Tú Hồng rơi ra, rơi đầy trên mặt đất.
“Trương Tú Hồng… Cô giỏi lắm!” Bà cụ Lưu tức điên lên.
Không phải Trương Tú Hồng chỉ nấu một bữa ăn thôi sao, vậy mà cũng dám giấu gạo trong túi được!
Trương Tú Hồng lúc này lại không để ý đến bà cụ Lưu, bà ta lúng ta lúng túng bò dậy từ trên người Lưu Tiểu Mạch, gân cổ lên hỏi: “Sao con còn ngây ra đó! Mẹ cũng đã ngã nhào ra rồi, con còn chạy đến làm gối đệm cho mẹ làm gì?”
Lưu Tiểu Mạch nhắm hai mắt lại: “Mẹ, đầu con có hơi choáng váng.”
Tim của cô đập thình thịch thình thịch.
Ông trời ơi, ông trời ơi, không phải là do cô có bệnh đâu, cảnh tượng này đều là thật, đều là thật đó!
Vậy tiếp sau đây, có phải chuyện đứa nhóc Lưu Tiểu Quân đó uống trộm nước giếng bị đau bụng cuối cùng cũng trách cô chứ?
Và thế là liền nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Quân khóc lóc inh ỏi.
“Mẹ, bụng của con đau quá!”
Lưu Tiểu Mạch thân là người tạo nghiệt, cơm tối còn chưa được ăn mà đã phải chịu một trận mắng chửi của bà cụ Lưu.
Lúc này trời đang vào buổi tối, bà cụ Lưu đứng ở trong sân càng mắng càng hăng.
Bà cụ la hét quá ồn ào, ồn đến nỗi chó bên ngoài không ngừng sủa, mấy con gà mái nhà họ Lưu trốn trong góc nhà, chân ngắn run rẩy kêu cục cục tác.
Vẫn là Lưu Tam Trụ không nghe nổi nữa, ông ta mở cửa sổ, nói: “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi. Tiểu Quân uống thuốc xong mới đi ngủ, bị mẹ làm tỉnh giấc lại khóc la lên rồi. Sáng sớm mai con cũng phải dậy sớm vào thành nữa.”
Lúc này bà cụ Lưu mới chịu thôi không dẩu môi lên mắng nữa.
Bà cụ lê thân đến trước cửa sổ, thò đầu vào trong, Lưu Tam Trụ lập tức ngăn bà cụ lại: “Mẹ, mẹ nhìn gì đấy?”
“Mẹ nhìn đứa cháu yêu dấu của mẹ…” Mặt mày bà cụ Lưu niềm nở: “Phúc Bảo đâu rồi, nó đã ngủ chưa? Thằng ba, con với con dâu có bận lắm không? Nếu không thì cứ để Phúc Bảo ngủ với mẹ đi!”
“Đã ngủ từ sớm rồi ạ.” Lưu Tam Trụ xoa xoa ấn đường: “Mẹ, mẹ đừng lo nữa.”
Cửa sổ phòng thứ ba đóng lại trước mặt bà cụ Lưu.
Bà cụ Lưu xoay người, gương mặt nhìn về phía phòng thứ hai lại trở nên u ám. Căn phòng thứ hai đã tắt đèn từ sớm, bị mắng lâu như vậy, bên trong im ắng đến lạ thường.
“Đúng là nghiệp chướng mà!” Bà cụ Lưu căm hận mà quay về phòng.
Trong phòng thứ hai, Lưu Tiểu Mạch nằm trên giường như cá chết, ánh mắt yếu ớt nhìn xà nhà, không khí trầm lặng chẳng thiết tha gì nữa.
Cha của cô, đồng chí Lưu Nhị Trụ đi từ phía sau cửa qua, ôm lấy con mình: “Mạch à, con đừng sợ nữa, bà nội của con đi rồi.”
Ôi trời ơi, ông ấy đứng chắn cửa phòng từ nãy đến giờ, sợ là mẹ già của mình sẽ phá cửa xông vào, dùng kìm gắp than ghim con gái lớn của mình thì toi.
Trương Tú Hồng cũng thả lỏng hơn hẳn, đẩy cánh tay của Lưu Tiểu Mạch.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trương Tú Hồng đi theo phía sau, vẻ mặt thỏa mãn, bị Phan Đào liếc mắt nhìn hết mấy lần.
“A, giày giày!” Tiểu Phúc Bảo bỗng nhiên gọi khẽ.
Hạt trân châu lớn trên đôi giày nhỏ của cô bé bất thình lình rơi xuống đất, lăn lông lốc, lăn đến dưới chân Trương Tú Hồng, nhìn thấy một chân bà ta sắp giẫm lên… Thế là trượt ngã ngay tại chỗ.
Lạo xạo lạo xạo…
Rất nhiều gạo từ trong túi của Trương Tú Hồng rơi ra, rơi đầy trên mặt đất.
“Trương Tú Hồng… Cô giỏi lắm!” Bà cụ Lưu tức điên lên.
Không phải Trương Tú Hồng chỉ nấu một bữa ăn thôi sao, vậy mà cũng dám giấu gạo trong túi được!
Trương Tú Hồng lúc này lại không để ý đến bà cụ Lưu, bà ta lúng ta lúng túng bò dậy từ trên người Lưu Tiểu Mạch, gân cổ lên hỏi: “Sao con còn ngây ra đó! Mẹ cũng đã ngã nhào ra rồi, con còn chạy đến làm gối đệm cho mẹ làm gì?”
Lưu Tiểu Mạch nhắm hai mắt lại: “Mẹ, đầu con có hơi choáng váng.”
Tim của cô đập thình thịch thình thịch.
Ông trời ơi, ông trời ơi, không phải là do cô có bệnh đâu, cảnh tượng này đều là thật, đều là thật đó!
Vậy tiếp sau đây, có phải chuyện đứa nhóc Lưu Tiểu Quân đó uống trộm nước giếng bị đau bụng cuối cùng cũng trách cô chứ?
Và thế là liền nghe thấy tiếng Lưu Tiểu Quân khóc lóc inh ỏi.
“Mẹ, bụng của con đau quá!”
Lưu Tiểu Mạch thân là người tạo nghiệt, cơm tối còn chưa được ăn mà đã phải chịu một trận mắng chửi của bà cụ Lưu.
Lúc này trời đang vào buổi tối, bà cụ Lưu đứng ở trong sân càng mắng càng hăng.
Bà cụ la hét quá ồn ào, ồn đến nỗi chó bên ngoài không ngừng sủa, mấy con gà mái nhà họ Lưu trốn trong góc nhà, chân ngắn run rẩy kêu cục cục tác.
Vẫn là Lưu Tam Trụ không nghe nổi nữa, ông ta mở cửa sổ, nói: “Mẹ, mẹ mau đi nghỉ ngơi đi. Tiểu Quân uống thuốc xong mới đi ngủ, bị mẹ làm tỉnh giấc lại khóc la lên rồi. Sáng sớm mai con cũng phải dậy sớm vào thành nữa.”
Lúc này bà cụ Lưu mới chịu thôi không dẩu môi lên mắng nữa.
Bà cụ lê thân đến trước cửa sổ, thò đầu vào trong, Lưu Tam Trụ lập tức ngăn bà cụ lại: “Mẹ, mẹ nhìn gì đấy?”
“Mẹ nhìn đứa cháu yêu dấu của mẹ…” Mặt mày bà cụ Lưu niềm nở: “Phúc Bảo đâu rồi, nó đã ngủ chưa? Thằng ba, con với con dâu có bận lắm không? Nếu không thì cứ để Phúc Bảo ngủ với mẹ đi!”
“Đã ngủ từ sớm rồi ạ.” Lưu Tam Trụ xoa xoa ấn đường: “Mẹ, mẹ đừng lo nữa.”
Cửa sổ phòng thứ ba đóng lại trước mặt bà cụ Lưu.
Bà cụ Lưu xoay người, gương mặt nhìn về phía phòng thứ hai lại trở nên u ám. Căn phòng thứ hai đã tắt đèn từ sớm, bị mắng lâu như vậy, bên trong im ắng đến lạ thường.
“Đúng là nghiệp chướng mà!” Bà cụ Lưu căm hận mà quay về phòng.
Trong phòng thứ hai, Lưu Tiểu Mạch nằm trên giường như cá chết, ánh mắt yếu ớt nhìn xà nhà, không khí trầm lặng chẳng thiết tha gì nữa.
Cha của cô, đồng chí Lưu Nhị Trụ đi từ phía sau cửa qua, ôm lấy con mình: “Mạch à, con đừng sợ nữa, bà nội của con đi rồi.”
Ôi trời ơi, ông ấy đứng chắn cửa phòng từ nãy đến giờ, sợ là mẹ già của mình sẽ phá cửa xông vào, dùng kìm gắp than ghim con gái lớn của mình thì toi.
Trương Tú Hồng cũng thả lỏng hơn hẳn, đẩy cánh tay của Lưu Tiểu Mạch.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.