Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 17
Qua Nguyệt Nhập Tam
20/07/2024
“Dậy đi Tiểu Mạch, con giả vờ giống như xảy ra chuyện thế này, nếu bà nội lòng dạ hiểm độc đó của con thật sự xông vào, nhìn thấy dáng vẻ này của con, nói không chừng cái kìm gắp than đó không nỡ ghim xuống đâu.”
Trương Tú Hồng có chút đắc ý: “Dù gì cũng là do mẹ nuôi, giống mẹ!”
Hôm nay là ngày trăng đầu, ánh trăng chiếu rọi vào từ bên cửa sổ, đúng lúc rơi trên gương mặt của Lưu Tiểu Mạch, làm cho mặt cô trở nên trắng bệch.
“...” Trương Tú Hồng bắt đầu cảm thấy không đúng: “Tiểu Mạch, con là bị thật hay giả vờ thế?”
Lưu Tiểu Mạch như thể thở không ra hơi, yếu ớt mà cất giọng nói: “Mẹ…”
“Tiểu Mạch, con có đói không?”
Lưu Nhị Trụ cũng rất lo lắng: “Mạch à, con có khát không?”
Lưu Tiểu Mạch chầm chậm mà trả lời bằng một tiếng thở dài, khó khăn lắm mới mở miệng ra nói được: “Con không ăn, con không uống…”
“Chị hai muốn ra ngoài chơi đó ạ!” Lưu Tiểu Hổ còn nhỏ nên suy nghĩ có phần còn non nớt, tự cho rằng mình đoán được tất cả, tràn đầy tự tin mà bổ sung giúp chị của mình.
“Thật là ngốc nghếch quá đi!” Lưu Tiểu Đậu liền lôi câu bé ra phía sau, nằm bò lên giường thế vào chỗ của Lưu Tiểu Hổ, nhìn Lưu Tiểu Mạch với vẻ đáng thương.
Trong lòng Lưu Tiểu Mạch thở dài một tiếng, được mẹ của mình đỡ ngồi dậy. Đồng chí Lưu Nhị Trụ rót một bát nước, Trương Tú Hồng đón lấy đút cho Lưu Tiểu Mạch.
“Sao lại có người ác độc giống bà nội của con như vậy chứ?” Trương Tú Hồng không cam tâm.
“...” Lưu Tiểu Mạch không uống nước nữa, ngước mắt nhìn về phía đồng chí Trương Tú Hồng với vẻ thâm thúy.
“Uống đủ rồi sao?” Trương Tú Hồng đón lấy cái bát.
“Mẹ à…” Lưu Tiểu Mạch cơ hồ như than thở.
Mẹ à, người mẹ văn võ song toàn của con ơi, sao mẹ lại trở thành cực phẩm ác độc chân chính trong truyện niên đại vậy?
Trương Tú Hồng đương nhiên là không biết cho nên vẫn đang phỉ nhổ bà cụ Lưu: “Mẹ chồng lòng dạ hiểm ác này đúng thật là cực phẩm hiếm có mà!”
Lưu Nhị Trụ hiển nhiên là cưới được vợ thì quên mất mẹ, cũng ra sức than ngắn thở dài: “Hồng Tử, em đừng để bản thân nổi giận nữa, này, này!”
Lưu Tiểu Mạch: “...”
Thật hết nói nổi.
Nhưng mà bà cụ Lưu trong tiểu thuyết của người ta là nhân vật tương đối tốt đẹp, tồn tại như đóng vai trò làm thần bảo hộ của nữ chính Cẩm Lý, dùng mồm miệng độc địa và thủ đoạn ghê gớm của mình giết hết từng người thù địch với Phúc Bảo.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường cũng không cần dùng đến bà cụ Lưu, nữ chính Cẩm Lý là con ruột của trời, người không thích cô ấy sẽ tự gặp phải vận xui vô cùng.
Ví dụ như đồng chí Trương Tú Hồng lén lén lút lút giấu một ít gạo, hại Phúc Bảo của chúng ta ăn ít đi một miếng cháo, ông trời lập tức làm cho bà ta ngã lộn nhào.
Trương Tú Hồng cũng nhắc đến chuyện này, thậm chí là đang trách Lưu Tiểu Mạch ngốc.
“Mẹ có ngã thì cũng đã ngã rồi, da của mẹ dày nên ngã không đau, nhưng con lại xuống làm gối đệm cho mẹ làm gì? Lần sau mà gặp chuyện như này, Tiểu Mạch con phải trốn đi xa một chút nhé.” Trương Tú Hồng nghiêm khắc căn dặn: “Nếu mẹ thật sự ngã đến mức nghiêm trọng thì chú ba của con chắc chắn sẽ không thể chạy thoát tội, nhất định phải bồi thường cho mẹ! Là công nhân của xưởng giày mà giày lại không chắc chắn chút nào.”
Trương Tú Hồng lại có chút luyến tiếc, sao lúc đó không đụng trúng, đụng hỏng luôn cho rồi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trương Tú Hồng có chút đắc ý: “Dù gì cũng là do mẹ nuôi, giống mẹ!”
Hôm nay là ngày trăng đầu, ánh trăng chiếu rọi vào từ bên cửa sổ, đúng lúc rơi trên gương mặt của Lưu Tiểu Mạch, làm cho mặt cô trở nên trắng bệch.
“...” Trương Tú Hồng bắt đầu cảm thấy không đúng: “Tiểu Mạch, con là bị thật hay giả vờ thế?”
Lưu Tiểu Mạch như thể thở không ra hơi, yếu ớt mà cất giọng nói: “Mẹ…”
“Tiểu Mạch, con có đói không?”
Lưu Nhị Trụ cũng rất lo lắng: “Mạch à, con có khát không?”
Lưu Tiểu Mạch chầm chậm mà trả lời bằng một tiếng thở dài, khó khăn lắm mới mở miệng ra nói được: “Con không ăn, con không uống…”
“Chị hai muốn ra ngoài chơi đó ạ!” Lưu Tiểu Hổ còn nhỏ nên suy nghĩ có phần còn non nớt, tự cho rằng mình đoán được tất cả, tràn đầy tự tin mà bổ sung giúp chị của mình.
“Thật là ngốc nghếch quá đi!” Lưu Tiểu Đậu liền lôi câu bé ra phía sau, nằm bò lên giường thế vào chỗ của Lưu Tiểu Hổ, nhìn Lưu Tiểu Mạch với vẻ đáng thương.
Trong lòng Lưu Tiểu Mạch thở dài một tiếng, được mẹ của mình đỡ ngồi dậy. Đồng chí Lưu Nhị Trụ rót một bát nước, Trương Tú Hồng đón lấy đút cho Lưu Tiểu Mạch.
“Sao lại có người ác độc giống bà nội của con như vậy chứ?” Trương Tú Hồng không cam tâm.
“...” Lưu Tiểu Mạch không uống nước nữa, ngước mắt nhìn về phía đồng chí Trương Tú Hồng với vẻ thâm thúy.
“Uống đủ rồi sao?” Trương Tú Hồng đón lấy cái bát.
“Mẹ à…” Lưu Tiểu Mạch cơ hồ như than thở.
Mẹ à, người mẹ văn võ song toàn của con ơi, sao mẹ lại trở thành cực phẩm ác độc chân chính trong truyện niên đại vậy?
Trương Tú Hồng đương nhiên là không biết cho nên vẫn đang phỉ nhổ bà cụ Lưu: “Mẹ chồng lòng dạ hiểm ác này đúng thật là cực phẩm hiếm có mà!”
Lưu Nhị Trụ hiển nhiên là cưới được vợ thì quên mất mẹ, cũng ra sức than ngắn thở dài: “Hồng Tử, em đừng để bản thân nổi giận nữa, này, này!”
Lưu Tiểu Mạch: “...”
Thật hết nói nổi.
Nhưng mà bà cụ Lưu trong tiểu thuyết của người ta là nhân vật tương đối tốt đẹp, tồn tại như đóng vai trò làm thần bảo hộ của nữ chính Cẩm Lý, dùng mồm miệng độc địa và thủ đoạn ghê gớm của mình giết hết từng người thù địch với Phúc Bảo.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường cũng không cần dùng đến bà cụ Lưu, nữ chính Cẩm Lý là con ruột của trời, người không thích cô ấy sẽ tự gặp phải vận xui vô cùng.
Ví dụ như đồng chí Trương Tú Hồng lén lén lút lút giấu một ít gạo, hại Phúc Bảo của chúng ta ăn ít đi một miếng cháo, ông trời lập tức làm cho bà ta ngã lộn nhào.
Trương Tú Hồng cũng nhắc đến chuyện này, thậm chí là đang trách Lưu Tiểu Mạch ngốc.
“Mẹ có ngã thì cũng đã ngã rồi, da của mẹ dày nên ngã không đau, nhưng con lại xuống làm gối đệm cho mẹ làm gì? Lần sau mà gặp chuyện như này, Tiểu Mạch con phải trốn đi xa một chút nhé.” Trương Tú Hồng nghiêm khắc căn dặn: “Nếu mẹ thật sự ngã đến mức nghiêm trọng thì chú ba của con chắc chắn sẽ không thể chạy thoát tội, nhất định phải bồi thường cho mẹ! Là công nhân của xưởng giày mà giày lại không chắc chắn chút nào.”
Trương Tú Hồng lại có chút luyến tiếc, sao lúc đó không đụng trúng, đụng hỏng luôn cho rồi.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.