Thập Niên 70: Trở Thành Pháo Hôi “Số Đỏ”
Chương 19
Qua Nguyệt Nhập Tam
08/11/2024
Mắt của Lưu Tiểu Đậu sáng lên: “Cảm, cảm ơn bà nội! Cảm ơn bà nội!”
Lưu Tiểu Hổ cũng gọi theo: “Bà nội thật tốt bụng! Cảm ơn bà nội!”
Bà cụ Lưu: “...”
Bà cụ Lưu hung dữ đi rồi. Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu hổ nhìn nhau, cùng đi theo ra ngoài.
Động thái buổi sáng này của phòng thứ hai, nhà anh lớn và nhà chú ba đều để trong mắt.
Trong phòng nhà chú ba, Lưu Tam Trụ mặc quần áo cho Lưu Tiểu Quân, Diêu Tĩnh đang búi tóc chỏm hoa cho Phúc Bảo.
“Anh hai chị hai chẳng có lúc nào là rảnh rỗi, mẹ bị chọc tức đến bật ngửa rồi.” Lưu Tam Trụ lắc đầu.
Diêu Tĩnh nhỏ tiếng nói: “Nếu mẹ để Phúc Bảo mới mười tuổi đã phải xuống ruộng lấy điểm công, em cũng sẽ không chấp nhận.”
Lưu Tam Trụ ngạc nhiên nói: “Chị hai cứ luôn chèn ép em, nhưng em lại hay giúp chị ấy nói chuyện.”
Diêu Tĩnh nói: “Con người của em vốn rất dễ mềm lòng, không phải là anh không biết điều đó.”
Còn Trương Tú Hồng, ai lại thích loại cực phẩm thích gây chuyện thị phi như bà ta đâu chứ. Cũng chỉ có loại đàn ông bất lực như Lưu Nhị Trụ mới cảm thấy bà ta tốt. Hai người họ ở dưới quê này cũng có thể được coi là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi.
Lưu Tam Trụ ngó thấy chiếc eo thon thả của Diêu Tĩnh, trong lòng liền xốn xang. Đúng vậy, người phụ nữ vừa tốt bụng lại còn xinh đẹp như vậy, nếu không phải nhờ dễ mềm lòng, làm sao lại gả cho một nhân viên thời vụ xuất thân nông thôn như ông ta, sao lại còn nhận nuôi Phúc Bảo.
“Yên tâm đi, mẹ sẽ không để Phúc Bảo xuống ruộng đâu, mẹ thương Phúc Bảo còn không hết mà.” Lưu Tam Trụ tràn đầy tự tin mà nói.
Diêu Tĩnh liếc xéo ông ta một cái: “Sao anh biết?”
Lưu Tam Trụ kéo lấy bà ta, thì thầm vào tai vài câu, xem như là đang động viên người vợ hiền này.
Lưu Tam Trụ xin nghỉ phép hai ngày về làm hộ khẩu, sáng sớm hôm nay liền về xưởng giày trả phép. Lưu Đại Trụ và Lưu Nhị Trụ cũng vội vã đi làm, ba anh em đều vội vội vàng vàng mà húp cháo loãng.
Thân là anh trai lớn, Lưu Đại Trụ quan tâm hỏi Lưu Tam Trụ mấy câu, bộ dạng hết sức thân thiết và nhiệt tình. Lưu Nhị Trụ thì ngược lại, lúc nào cũng như người xa lạ với bọn họ, ngay cả một lời cũng lười nói, cứ như là thân chịu đủ gió sương vậy.
Lưu Tam Trụ: “...”
Lưu Đại Trụ thấy nhiều nên đã quen, thành ra không buồn nói nữa, chỉ khẽ nhếch miệng: “Chú ấy là như vậy đấy.”
Thật chẳng ra làm sao, Lưu Nhị Trụ thích để lộ ra dáng vẻ uất ức bị người khác ức hiếp lại không dám phản kháng.
Chuyện này hiển nhiên là không thể thuyết phục Lưu Tam Trụ đã sống xa nhà nhiều năm, trong lòng ông ta luôn có cách lý giải riêng.
Vừa ra khỏi cửa, ông ta liền gọi Lưu Nhị Trụ đang ủ rủ đi đường.
“Sao thế, anh hai, vẫn nhớ tới chuyện tối hôm qua sao?”
Lưu Nhị Trụ liền xoay người nhìn ông ta, suy nghĩ về chuyện vợ bị ngã chổng vó, còn cả chuyện đứa con lớn bị phạt cơm mà ông ta nói.
“Em biết, chuyện Tiểu Quân đau bụng là không thể hoàn toàn trách Tiểu Mạch hết được.” Lưu Tam Trụ đã ôn hòa mà cười trở lại: “Tiểu Mạch trưởng thành ở nông thôn, vốn không biết trẻ con thành thị không thể so với trẻ con nông thôn, chúng không quen uống nước lã, đây rõ ràng là vấn đề có hiểu biết hay không, em và Tĩnh Tử đều không trách cứ gì Tiểu Mạch đâu, anh cũng đừng tự trách mình nữa.”
“...” Lưu Nhị Trụ gẩy gẩy tai, xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến Lưu Tam Trụ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Lưu Tiểu Hổ cũng gọi theo: “Bà nội thật tốt bụng! Cảm ơn bà nội!”
Bà cụ Lưu: “...”
Bà cụ Lưu hung dữ đi rồi. Lưu Tiểu Đậu và Lưu Tiểu hổ nhìn nhau, cùng đi theo ra ngoài.
Động thái buổi sáng này của phòng thứ hai, nhà anh lớn và nhà chú ba đều để trong mắt.
Trong phòng nhà chú ba, Lưu Tam Trụ mặc quần áo cho Lưu Tiểu Quân, Diêu Tĩnh đang búi tóc chỏm hoa cho Phúc Bảo.
“Anh hai chị hai chẳng có lúc nào là rảnh rỗi, mẹ bị chọc tức đến bật ngửa rồi.” Lưu Tam Trụ lắc đầu.
Diêu Tĩnh nhỏ tiếng nói: “Nếu mẹ để Phúc Bảo mới mười tuổi đã phải xuống ruộng lấy điểm công, em cũng sẽ không chấp nhận.”
Lưu Tam Trụ ngạc nhiên nói: “Chị hai cứ luôn chèn ép em, nhưng em lại hay giúp chị ấy nói chuyện.”
Diêu Tĩnh nói: “Con người của em vốn rất dễ mềm lòng, không phải là anh không biết điều đó.”
Còn Trương Tú Hồng, ai lại thích loại cực phẩm thích gây chuyện thị phi như bà ta đâu chứ. Cũng chỉ có loại đàn ông bất lực như Lưu Nhị Trụ mới cảm thấy bà ta tốt. Hai người họ ở dưới quê này cũng có thể được coi là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một đôi.
Lưu Tam Trụ ngó thấy chiếc eo thon thả của Diêu Tĩnh, trong lòng liền xốn xang. Đúng vậy, người phụ nữ vừa tốt bụng lại còn xinh đẹp như vậy, nếu không phải nhờ dễ mềm lòng, làm sao lại gả cho một nhân viên thời vụ xuất thân nông thôn như ông ta, sao lại còn nhận nuôi Phúc Bảo.
“Yên tâm đi, mẹ sẽ không để Phúc Bảo xuống ruộng đâu, mẹ thương Phúc Bảo còn không hết mà.” Lưu Tam Trụ tràn đầy tự tin mà nói.
Diêu Tĩnh liếc xéo ông ta một cái: “Sao anh biết?”
Lưu Tam Trụ kéo lấy bà ta, thì thầm vào tai vài câu, xem như là đang động viên người vợ hiền này.
Lưu Tam Trụ xin nghỉ phép hai ngày về làm hộ khẩu, sáng sớm hôm nay liền về xưởng giày trả phép. Lưu Đại Trụ và Lưu Nhị Trụ cũng vội vã đi làm, ba anh em đều vội vội vàng vàng mà húp cháo loãng.
Thân là anh trai lớn, Lưu Đại Trụ quan tâm hỏi Lưu Tam Trụ mấy câu, bộ dạng hết sức thân thiết và nhiệt tình. Lưu Nhị Trụ thì ngược lại, lúc nào cũng như người xa lạ với bọn họ, ngay cả một lời cũng lười nói, cứ như là thân chịu đủ gió sương vậy.
Lưu Tam Trụ: “...”
Lưu Đại Trụ thấy nhiều nên đã quen, thành ra không buồn nói nữa, chỉ khẽ nhếch miệng: “Chú ấy là như vậy đấy.”
Thật chẳng ra làm sao, Lưu Nhị Trụ thích để lộ ra dáng vẻ uất ức bị người khác ức hiếp lại không dám phản kháng.
Chuyện này hiển nhiên là không thể thuyết phục Lưu Tam Trụ đã sống xa nhà nhiều năm, trong lòng ông ta luôn có cách lý giải riêng.
Vừa ra khỏi cửa, ông ta liền gọi Lưu Nhị Trụ đang ủ rủ đi đường.
“Sao thế, anh hai, vẫn nhớ tới chuyện tối hôm qua sao?”
Lưu Nhị Trụ liền xoay người nhìn ông ta, suy nghĩ về chuyện vợ bị ngã chổng vó, còn cả chuyện đứa con lớn bị phạt cơm mà ông ta nói.
“Em biết, chuyện Tiểu Quân đau bụng là không thể hoàn toàn trách Tiểu Mạch hết được.” Lưu Tam Trụ đã ôn hòa mà cười trở lại: “Tiểu Mạch trưởng thành ở nông thôn, vốn không biết trẻ con thành thị không thể so với trẻ con nông thôn, chúng không quen uống nước lã, đây rõ ràng là vấn đề có hiểu biết hay không, em và Tĩnh Tử đều không trách cứ gì Tiểu Mạch đâu, anh cũng đừng tự trách mình nữa.”
“...” Lưu Nhị Trụ gẩy gẩy tai, xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến Lưu Tam Trụ.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.