Thập Niên 70: Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh
Chương 9: – Chiếc Áo Khoác Quân Đội Dày Trịch 3
Ngũ Diệp Đàm
30/11/2023
Trên mặt thím Liêu quả thực là sắp cười ra hoa luôn rồi, thím nói: "Phiền gì mà phiền, không phiền chút nào hết. Thằng ngốc kia tuy ồn ào lại nghịch ngợm, nhưng Tố Nhã à, cô cũng biết mà, phẩm tính của nó không kém. Chờ Nịnh Nịnh xuống dưới đó, nó nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ con bé."
Để về nhà thím phải viết ngay cho thằng con mình một lá thư mới được!
Nhìn thấy thím Liêu như vậy, trong lòng Trình Tố Nhã cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Đây mới là thái độ mơ ước con gái nhà người ta này!
*
Mấy ngày sau, cũng có thêm rất nhiều hàng xóm và họ hàng tới cửa, mỗi người đều mang cho Trình Nịnh một ít đồ, có đồ ăn, cũng có những đồ dùng cần thiết.
Mọi người đều sợ Trình Nịnh về nông thôn sẽ không chịu được khổ, nhưng lại không ai lo lắng cho sự an toàn của cô cả.
Dùng lời của dì Thái hàng xóm khi an ủi Trình Tố Nhã thì chình là: “Có Đông Nguyên ở đó rồi, còn ai dám động đến Nịnh Nịnh nhà bà nữa nào?”
Bọn họ cũng biết là mấy anh chị em nhà họ Hàn không thích người mẹ kế Trình Tố Nhã và Trình Nịnh - người mà Trình Tố Nhã mang đến nhà họ Hàn này.
Nhưng không thích thì không thích, người nhà họ Hàn lại rất bênh vực người mình.
Người nhà họ ấy hả, họ bắt nạt thì được, lại không cho phép người ngoài bắt nạt đâu.
Từ khi còn nhỏ, Trình Nịnh đã bắt mắt. Dù ở trong hay ngoài khu nhà, vẫn luôn có mấy cậu trai để ý đến cô.
Hai năm trước, có một tên lưu manh ở bên ngoài đã từng theo dõi Trình Nịnh, kết quả là hắn bị Hàn Đông Nguyên đánh cho một trận, phải nằm trên giường ba tháng mới có thể xuống giường đc, suýt nữa đánh chết hắn luôn rồi.
Cũng từ sau lần đó, có ai còn dám mơ tưởng đến Trình Nịnh nữa nào?
Cho dù có tà tâm thì cũng không có tặc đảm.
*
Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua trong sự bận rộn của nhà họ Hàn.
Ngày 16 tháng giêng âm lịch, trời còn chưa sáng, Trình Nịnh đã bọc trên người một chiếc áo khoác quân đội cũ kỹ dày nặng siêu lớn, đội một chiếc mũ đi tuyết lớn, trên chân còn đi một đôi ủng rất dày, chuẩn bị ra cửa.
Sự xuất hiện như vậy của Trình Nịnh khiến mọi người trong nhà nhìn mà sửng sốt.
Đôi mắt của Hàn Nhất Mai không nhịn được mà giật giật.
Trình Tố Nhã nói: "Nịnh Nịnh, cháu, cháu làm gì vậy? Mặc thế này sao tiện đi đường?"
Trình Nịnh cười nói: "Cô à, không phải cô lo cháu không mang đủ chăn ạ? Lỡ như cháu đến nơi rồi mà hành lý còn chưa tới kịp, thế thì buổi tối không phải sẽ lạnh cóng sao?"
Đường xá xa xôi, mang theo chăn bông quá dày cũng không tiện, phần lớn hành lý của Trình Nịnh đều đã được gửi đi từ hai ngày trước rồi.
Sợ rằng hành lý sẽ đến trước, trên chỗ người nhận thậm chí còn đặc biệt viết là "Hàn Đông Nguyên gửi cho Trình Nịnh" nữa.
"Vì vậy, cháu đã đặc biệt mặc cái áo này đấy, đến lúc đó buổi tối còn có thể xem như chăn bông mà dùng." Cô nói thêm: “Hơn nữa, đi đến đó còn phải ngồi tàu một ngày một đêm, ngồi xe bò không mui mấy tiếng đồng hồ, nếu gió núi thổi mạnh thì cũng ấm hơn một chút."
"Đúng đúng." Mọi người bừng tỉnh. Nhưng nhìn tổng thể bộ đồ vẫn có chút cạn lời.
Chủ yếu là do tương phản quá lớn.
Trình Nịnh từ nhỏ đã rất đỏm dáng, cho dù thời đại này vật tư không phong phú, cùng một bộ đồ màu lam màu lục như vậy, cô vẫn có thể chiết eo, mặc lên đến là duyen dáng yêu kiều.
Bà cụ Hàn thì lại rất vui vẻ. Bà cụ sờ sờ cái áo khoác quân đội dày trịch của Trình Nịnh, cười nói: "Vẫn là con bé Nịnh Nịnh nhà ta thông minh. Thế này mới đúng, bà nói cho mấy đứa biết, mùa đông ấy à, gió trên núi thổi khiếp lắm, có tuyết thì thậm chí còn thảm hơn nữa, quất vào trên mặt thì chẳng khác gì dao nhỏ đâu. Phải mặc như thế này mới tốt!”
Thế là, Trình Nịnh cứ như vậy ra cửa trong những ánh mắt khác nhau của mọi người.
Để về nhà thím phải viết ngay cho thằng con mình một lá thư mới được!
Nhìn thấy thím Liêu như vậy, trong lòng Trình Tố Nhã cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Đây mới là thái độ mơ ước con gái nhà người ta này!
*
Mấy ngày sau, cũng có thêm rất nhiều hàng xóm và họ hàng tới cửa, mỗi người đều mang cho Trình Nịnh một ít đồ, có đồ ăn, cũng có những đồ dùng cần thiết.
Mọi người đều sợ Trình Nịnh về nông thôn sẽ không chịu được khổ, nhưng lại không ai lo lắng cho sự an toàn của cô cả.
Dùng lời của dì Thái hàng xóm khi an ủi Trình Tố Nhã thì chình là: “Có Đông Nguyên ở đó rồi, còn ai dám động đến Nịnh Nịnh nhà bà nữa nào?”
Bọn họ cũng biết là mấy anh chị em nhà họ Hàn không thích người mẹ kế Trình Tố Nhã và Trình Nịnh - người mà Trình Tố Nhã mang đến nhà họ Hàn này.
Nhưng không thích thì không thích, người nhà họ Hàn lại rất bênh vực người mình.
Người nhà họ ấy hả, họ bắt nạt thì được, lại không cho phép người ngoài bắt nạt đâu.
Từ khi còn nhỏ, Trình Nịnh đã bắt mắt. Dù ở trong hay ngoài khu nhà, vẫn luôn có mấy cậu trai để ý đến cô.
Hai năm trước, có một tên lưu manh ở bên ngoài đã từng theo dõi Trình Nịnh, kết quả là hắn bị Hàn Đông Nguyên đánh cho một trận, phải nằm trên giường ba tháng mới có thể xuống giường đc, suýt nữa đánh chết hắn luôn rồi.
Cũng từ sau lần đó, có ai còn dám mơ tưởng đến Trình Nịnh nữa nào?
Cho dù có tà tâm thì cũng không có tặc đảm.
*
Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua trong sự bận rộn của nhà họ Hàn.
Ngày 16 tháng giêng âm lịch, trời còn chưa sáng, Trình Nịnh đã bọc trên người một chiếc áo khoác quân đội cũ kỹ dày nặng siêu lớn, đội một chiếc mũ đi tuyết lớn, trên chân còn đi một đôi ủng rất dày, chuẩn bị ra cửa.
Sự xuất hiện như vậy của Trình Nịnh khiến mọi người trong nhà nhìn mà sửng sốt.
Đôi mắt của Hàn Nhất Mai không nhịn được mà giật giật.
Trình Tố Nhã nói: "Nịnh Nịnh, cháu, cháu làm gì vậy? Mặc thế này sao tiện đi đường?"
Trình Nịnh cười nói: "Cô à, không phải cô lo cháu không mang đủ chăn ạ? Lỡ như cháu đến nơi rồi mà hành lý còn chưa tới kịp, thế thì buổi tối không phải sẽ lạnh cóng sao?"
Đường xá xa xôi, mang theo chăn bông quá dày cũng không tiện, phần lớn hành lý của Trình Nịnh đều đã được gửi đi từ hai ngày trước rồi.
Sợ rằng hành lý sẽ đến trước, trên chỗ người nhận thậm chí còn đặc biệt viết là "Hàn Đông Nguyên gửi cho Trình Nịnh" nữa.
"Vì vậy, cháu đã đặc biệt mặc cái áo này đấy, đến lúc đó buổi tối còn có thể xem như chăn bông mà dùng." Cô nói thêm: “Hơn nữa, đi đến đó còn phải ngồi tàu một ngày một đêm, ngồi xe bò không mui mấy tiếng đồng hồ, nếu gió núi thổi mạnh thì cũng ấm hơn một chút."
"Đúng đúng." Mọi người bừng tỉnh. Nhưng nhìn tổng thể bộ đồ vẫn có chút cạn lời.
Chủ yếu là do tương phản quá lớn.
Trình Nịnh từ nhỏ đã rất đỏm dáng, cho dù thời đại này vật tư không phong phú, cùng một bộ đồ màu lam màu lục như vậy, cô vẫn có thể chiết eo, mặc lên đến là duyen dáng yêu kiều.
Bà cụ Hàn thì lại rất vui vẻ. Bà cụ sờ sờ cái áo khoác quân đội dày trịch của Trình Nịnh, cười nói: "Vẫn là con bé Nịnh Nịnh nhà ta thông minh. Thế này mới đúng, bà nói cho mấy đứa biết, mùa đông ấy à, gió trên núi thổi khiếp lắm, có tuyết thì thậm chí còn thảm hơn nữa, quất vào trên mặt thì chẳng khác gì dao nhỏ đâu. Phải mặc như thế này mới tốt!”
Thế là, Trình Nịnh cứ như vậy ra cửa trong những ánh mắt khác nhau của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.