Thập Niên 70: Trọng Sinh Chi Bạch Nguyệt Quang Đoản Mệnh
Chương 10: – Người Quen Cũ 1
Ngũ Diệp Đàm
30/11/2023
Trình Tố Nhã và Hàn Kỳ Sơn đưa Trình Nịnh đến Văn phòng Thanh niên Trí thức trước. Đó là nơi họ làm thủ tục để xuống nông thôn, Trình Nịnh sẽ cùng với những thanh niên trí thức khác lên ngồi trên chiếc xe lớn có treo của Văn phòng Thanh niên Trí thức.
Cô vẫy tay với Trình Tố Nhã, chiếc xe lớn cứ thế đi về phía nhà ga xe lửa giữa tiếng ca cổ động phát ra từ loa phóng thanh.
Hiện tại đã là năm 1975, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều biết việc xuống nông thôn sẽ khổ cực như thế nào rồi. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí sôi nổi này, phần lớn những người ngồi trên xe vẫn háo hức, khao khát với cuộc sống mới sau khi xa nhà.
Đôi mắt Trình Nịnh dần nhòe đi khi cô nhìn theo bóng dáng cô mình ngày càng xa dần.
Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp.
Cô biết rằng khoảng thời gian tới đây mình còn có rất nhiều việc phải làm. Cô không thể ngăn cản cơn đại hồng thuỷ ập đến, cô thậm chí còn không biết chính xác nó sẽ xảy ra vào ngày nào mà chỉ biết rằng khi đó là vào khoảng cuối tháng Bảy.
Cô cũng không thể ích kỷ, chỉ đưa mỗi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh tạm thời rời khỏi đại đội Thượng Hàn vào cuối tháng 7 để tránh đi thảm họa đó.
Cô muốn làm nhiều hơn thế, và còn cả việc Hàn Đông Nguyên sẽ bị bỏ tù sau này nữa...
Nhưng không sao, cô đã trở lại rồi.
Được sống thật tốt biết bao, không phải sao?
Bị nhốt trong nhà hàng chục năm, không thể nói chuyện, cũng không thể ra ngoài. Cảm giác cô đơn và bất lực gần như thâm nhập vào xương tủy.
Giờ đây, cô vẫn còn sống, được nghe những bài hát khiến người ta tinh thần phấn chấn, được nhìn những khuôn mặt tràn ngập sức sống ở xung quanh mình, được nói được cười giống như họ. Điều này thật tuyệt vời biết bao.
Chỉ cần còn sống, vậy thì vẫn còn hy vọng.
Chiếc loa trên xe không ngừng nghỉ mà phát những bài hát dâng trào cảm xúc, những người trên chiếc xe cũng bắt đầu trở nên quen mặt với nhau hơn.
Khi tiếng loa cuối cùng cũng dừng lại, một số người đã bắt đầu giới thiệu với nhau.
"Tôi là Cố Cạnh Văn, sẽ đến công xã Thạch Kiều."
"Mình tên là Triệu Chi, cũng đến công xã Thạch Kiều."
...
Những thanh niên trí thức ngồi trên chiếc xe này đều đi đến huyện Vãng Hợp, nhưng lại thuộc các công xã khác nhau, thế nên khi giới thiệu thì ai cũng sẽ nói tên công xã mà mình sẽ đến nữa. Còn về việc sau khi đến công xã đó rồi, được phân đến đại đội nào thì họ sẽ đến đại đội nào thì trừ khi bọn họ giống như Trình Nịnh, đã có sắp xếp từ trước, nếu không thì chính họ cũng đều không biết.
Triệu Chi và Cố Cạnh Văn?
Hồi sáng, khi Trình Nịnh đến Văn phòng Thanh niên tri thức, lần đầu tiên Trình Nịnh nhìn thấy cô gái tên Triệu Chi này, cô đã cảm thấy có chút quen mắt.
Ban đầu, cô cũng không để ý lắm, nghĩ rằng có thể là một người bạn cùng lớp nào đó mà cô không quá thân thiết. Dù sao cô cũng đã trải qua mấy chục năm vất vưởng, rất nhiều ký ức hồi nhỏ đã mơ hồ cả rồi.
Nhưng đợi đến khi cô gái này ngồi bên cạnh cô, cùng trao đổi tiếp xúc suốt dọc đường với người thanh niên bên cạnh kia, sau đó lại mỉm cười tự giới thiệu mình là Triệu Chi...
Trái tim Trình Nịnh đột nhiên đập loạn, một đoạn ký ức không hiểu sao lại nhảy lên trong đầu cô.
Đó là thời điểm nhiều năm sau, một người phụ nữ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đến nhà Hàn Đông Nguyên để tìm anh.
Người phụ nữ kia rõ ràng đã ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy và đau khổ trên gương mặt.
Người đó khóc lóc cầu xin Hàn Đông Nguyên, nói rằng Hàn Đông Nguyên vẫn luôn là mà người cô ta thích nhất, nhưng cô ta không còn cách nào khác, anh đã vào tủ, cô ta chỉ có thể gả cho Cố Cạnh Văn mà thôi. Biết trong lòng cô ta vẫn chỉ có anh mà không có hắn, thế nên hắn mới luôn nhằm vào anh.
Người phụ nữ đó cầu xin Hàn Đông Nguyên hãy buông tha cho Cố Cạnh Văn và cô ta, dù sao thì hai đứa con của cô ta và Cố Cạnh Văn vẫn còn nhỏ...
Đến giờ Trình Nịnh vẫn nhớ vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên khi đó.
Tuy rằng sau khi anh ra tù, trên mặt lúc nào cũng là một vẻ lạnh lùng, nhưng Trình Nịnh là ai nào? Cô quá nhàm chán, nhìn khuôn mặt kia của anh đến mấy chục năm, cho dù chỉ thoáng qua một giây, cô cũng có thể bắt được sự ghê tởm trên khuôn mặt anh ...
Hóa ra là người phụ nữ đó.
Hiện tại, khuôn mặt này vẫn còn rất non nớt, trẻ trung, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa cũng đã nhiều năm, thế nên ban đầu Trình Nịnh đã không nhận ra ngay được.
Trong lòng cô lập tức trở nên cảnh giác.
Cô biết là năm đó Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù là vì anh đã vô tình đánh chết một người nào đó.
Đương nhiên, đó là bởi vì người đó đáng bị như vậy. Tên đó âm thầm hái trộm dược liệu mà Hàn Đông Nguyên đã dẫn dắt thôn dân vào núi trồng thử nghiệm. Khiến cho người ta càng thêm phẫn nộ chính là, số dược liệu kia còn chưa tới thời điểm thù hoạch nhưng đều đã bị hắn phá hết, hơn nữa khi Hàn Đông Nguyên đánh người thì thường xuống tay rất tàn nhẫn, mà lần này anh thậm chí xuống tay còn ác hơn... Kết quả là ngày hôm sau người đàn ông đó lăn đùng ra chết.
Cô vẫy tay với Trình Tố Nhã, chiếc xe lớn cứ thế đi về phía nhà ga xe lửa giữa tiếng ca cổ động phát ra từ loa phóng thanh.
Hiện tại đã là năm 1975, mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều biết việc xuống nông thôn sẽ khổ cực như thế nào rồi. Nhưng dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí sôi nổi này, phần lớn những người ngồi trên xe vẫn háo hức, khao khát với cuộc sống mới sau khi xa nhà.
Đôi mắt Trình Nịnh dần nhòe đi khi cô nhìn theo bóng dáng cô mình ngày càng xa dần.
Tâm trạng cô lúc này rất phức tạp.
Cô biết rằng khoảng thời gian tới đây mình còn có rất nhiều việc phải làm. Cô không thể ngăn cản cơn đại hồng thuỷ ập đến, cô thậm chí còn không biết chính xác nó sẽ xảy ra vào ngày nào mà chỉ biết rằng khi đó là vào khoảng cuối tháng Bảy.
Cô cũng không thể ích kỷ, chỉ đưa mỗi Hàn Đông Nguyên và Liêu Thịnh tạm thời rời khỏi đại đội Thượng Hàn vào cuối tháng 7 để tránh đi thảm họa đó.
Cô muốn làm nhiều hơn thế, và còn cả việc Hàn Đông Nguyên sẽ bị bỏ tù sau này nữa...
Nhưng không sao, cô đã trở lại rồi.
Được sống thật tốt biết bao, không phải sao?
Bị nhốt trong nhà hàng chục năm, không thể nói chuyện, cũng không thể ra ngoài. Cảm giác cô đơn và bất lực gần như thâm nhập vào xương tủy.
Giờ đây, cô vẫn còn sống, được nghe những bài hát khiến người ta tinh thần phấn chấn, được nhìn những khuôn mặt tràn ngập sức sống ở xung quanh mình, được nói được cười giống như họ. Điều này thật tuyệt vời biết bao.
Chỉ cần còn sống, vậy thì vẫn còn hy vọng.
Chiếc loa trên xe không ngừng nghỉ mà phát những bài hát dâng trào cảm xúc, những người trên chiếc xe cũng bắt đầu trở nên quen mặt với nhau hơn.
Khi tiếng loa cuối cùng cũng dừng lại, một số người đã bắt đầu giới thiệu với nhau.
"Tôi là Cố Cạnh Văn, sẽ đến công xã Thạch Kiều."
"Mình tên là Triệu Chi, cũng đến công xã Thạch Kiều."
...
Những thanh niên trí thức ngồi trên chiếc xe này đều đi đến huyện Vãng Hợp, nhưng lại thuộc các công xã khác nhau, thế nên khi giới thiệu thì ai cũng sẽ nói tên công xã mà mình sẽ đến nữa. Còn về việc sau khi đến công xã đó rồi, được phân đến đại đội nào thì họ sẽ đến đại đội nào thì trừ khi bọn họ giống như Trình Nịnh, đã có sắp xếp từ trước, nếu không thì chính họ cũng đều không biết.
Triệu Chi và Cố Cạnh Văn?
Hồi sáng, khi Trình Nịnh đến Văn phòng Thanh niên tri thức, lần đầu tiên Trình Nịnh nhìn thấy cô gái tên Triệu Chi này, cô đã cảm thấy có chút quen mắt.
Ban đầu, cô cũng không để ý lắm, nghĩ rằng có thể là một người bạn cùng lớp nào đó mà cô không quá thân thiết. Dù sao cô cũng đã trải qua mấy chục năm vất vưởng, rất nhiều ký ức hồi nhỏ đã mơ hồ cả rồi.
Nhưng đợi đến khi cô gái này ngồi bên cạnh cô, cùng trao đổi tiếp xúc suốt dọc đường với người thanh niên bên cạnh kia, sau đó lại mỉm cười tự giới thiệu mình là Triệu Chi...
Trái tim Trình Nịnh đột nhiên đập loạn, một đoạn ký ức không hiểu sao lại nhảy lên trong đầu cô.
Đó là thời điểm nhiều năm sau, một người phụ nữ khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi đến nhà Hàn Đông Nguyên để tìm anh.
Người phụ nữ kia rõ ràng đã ăn mặc trang điểm rất tỉ mỉ, nhưng vẫn không giấu được vẻ tiều tụy và đau khổ trên gương mặt.
Người đó khóc lóc cầu xin Hàn Đông Nguyên, nói rằng Hàn Đông Nguyên vẫn luôn là mà người cô ta thích nhất, nhưng cô ta không còn cách nào khác, anh đã vào tủ, cô ta chỉ có thể gả cho Cố Cạnh Văn mà thôi. Biết trong lòng cô ta vẫn chỉ có anh mà không có hắn, thế nên hắn mới luôn nhằm vào anh.
Người phụ nữ đó cầu xin Hàn Đông Nguyên hãy buông tha cho Cố Cạnh Văn và cô ta, dù sao thì hai đứa con của cô ta và Cố Cạnh Văn vẫn còn nhỏ...
Đến giờ Trình Nịnh vẫn nhớ vẻ mặt của Hàn Đông Nguyên khi đó.
Tuy rằng sau khi anh ra tù, trên mặt lúc nào cũng là một vẻ lạnh lùng, nhưng Trình Nịnh là ai nào? Cô quá nhàm chán, nhìn khuôn mặt kia của anh đến mấy chục năm, cho dù chỉ thoáng qua một giây, cô cũng có thể bắt được sự ghê tởm trên khuôn mặt anh ...
Hóa ra là người phụ nữ đó.
Hiện tại, khuôn mặt này vẫn còn rất non nớt, trẻ trung, khí chất cũng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa cũng đã nhiều năm, thế nên ban đầu Trình Nịnh đã không nhận ra ngay được.
Trong lòng cô lập tức trở nên cảnh giác.
Cô biết là năm đó Hàn Đông Nguyên bị bỏ tù là vì anh đã vô tình đánh chết một người nào đó.
Đương nhiên, đó là bởi vì người đó đáng bị như vậy. Tên đó âm thầm hái trộm dược liệu mà Hàn Đông Nguyên đã dẫn dắt thôn dân vào núi trồng thử nghiệm. Khiến cho người ta càng thêm phẫn nộ chính là, số dược liệu kia còn chưa tới thời điểm thù hoạch nhưng đều đã bị hắn phá hết, hơn nữa khi Hàn Đông Nguyên đánh người thì thường xuống tay rất tàn nhẫn, mà lần này anh thậm chí xuống tay còn ác hơn... Kết quả là ngày hôm sau người đàn ông đó lăn đùng ra chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.