Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 48:
Thiên Tĩnh/禅静
23/06/2022
Editor: Hannah
Quỷ nước quỳ gối trên mặt đất, hai tay ôm chặt cơ thể
“Tôi hỏi anh, anh đã trở thành quỷ nước ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Bờ môi quỷ nước run rẩy: “Đã nhiều năm rồi, tôi bị một tên quỷ nước khác kéo xuống đây, sau khi nó kéo tôi xuống đã đi đầu thai. Nó nói tôi muốn đầu thai thì phải kéo một người khác làm thế thân.”
Lúc này Trương Manh mới nhớ ra vì sao hôm nay mọi người trong thôn nói cứ vài năm thì con sông này sẽ chết một người, đoán chừng tên quỷ nước này chết đuối ở đây mấy năm trước.
“Anh ngây người ở chỗ này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tìm được một người thế thân nào?” Theo cô biết, mỗi ngày đều có người tới con sông này bơi lội hoặc tẩy rửa các loại đồ vật.
“Tất nhiên là có cơ hội, chẳng qua tôi không ra tay được, mấy năm này tôi nếm trải mùi vị đau khổ khi làm quỷ nước, chết ở chỗ này thì mỗi ngày chỉ được quanh quẩn tại dòng sông, không thể đi bất cứ nơi nào, chỉ có thể chờ đợi người khác đến thay thế chính mình, cảm giác này thật sự rất khó chịu, tôi không đành lòng có người chịu khổ giống tôi.”
“A, không thể ngờ anh còn là một tên quỷ nước tốt bụng đấy.” Trương Manh lạnh lùng cười một tiếng, quỷ nước cúi đầu không dám nói lời nào.
Nghĩ đến hôm nay suýt chút nữa đã mất em trai, Trương Manh lập tức tức giận đi đến trước mặt anh ta: “Anh không đành lòng xuống ta với những người khác xuống tay mà lại nhẫn tâm ra tay với em trai tôi, thằng bé mới có năm tuổi thôi đó.”
Quỷ nước ngước khuôn mặt vô tội, giải thích: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, em trai cô không phải do tôi kéo xuống, nó bị một luồng khí đen kéo xuống sông, lúc tôi phát hiện thì hồn phách đã thoát ra rồi, tôi không có lý do gì không cần cả.”
“Khí đen hả, sao trên người em trai tôi lại có khí đen được, có phải anh lừa gạt tôi đúng không?” Dứt lời, Trương Manh lập tức lấy ra một lá bùa trấn quỷ giơ về phía anh ta.
Quỷ nước vừa thấy lá bùa này thì sắc mặt càng trắng bệch, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất cầu xin Trương Manh: “Bà cô của tôi ơi, tôi thật sự không có lừa cô. Đó là sự thật mà, lúc ấy quả thực trên người em trai cô có một luồng khí đen.”
Trương Vũ trừng mắt nhìn quỷ nước, đi đến trước mặt Trương Manh: “Tiểu Manh, tôi cảm thấy có thể anh ta nói thật, gần đây tôi đi đến một vài nơi đều có trẻ em chết đuối, nghe nói là bị một luồng khí đen đẩy xuống nước.”
Trương Manh nhìn cô ấy, chậm rãi thả xuống lá bùa trấn quỷ.
“Lần này xem như anh may mắn, niệm tình trên tay anh không có mạng người nên tôi buông tha cho cái mạng quỷ này của anh.”
Quỷ nước vốn đang vui vẻ, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Trương Manh: “Đại tiên, xem xét trên phần tôi thả em trai cô, cô có thể mang tôi đi với được không? Tôi không muốn ở lại con sông này, nơi đây quanh năm chỉ có mỗi một con quỷ là tôi, rất buồn chán.”
Trương Manh ‘a’ một tiếng: “Tôi muốn mang anh đi thì mang thế nào, tôi cũng không muốn bên người tôi có một tên quỷ nước ướt sũng.”
Quỷ nước lập tức kích động nói: “Không cần, tôi có thể tiến vào bên trong miếng ngọc bội trên cổ cô, sẽ không đi theo sau lưng cô, cứ yên tâm.”
Trương Manh cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trên cổ mình: “Miếng ngọc bội này của tôi? Có thể tiến vào à?”
“Có thể, có thể, có thể đấy. Đi tiên, cô không biết à? Miếng ngọc bội cô đeo trên cổ này rất lợi hại, tôi có thể cảm giác được quỷ hồn như chúng tôi nếu tiến vào bên trong miếng ngọc này thì có thể nuôi dưỡng hồn phách của đám quỷ chúng tôi.”
Trương Vũ ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Tôi cũng muốn nói chuyện này cho cô, Tiểu Manh, miếng ngọc bội này của cô rất không bình thường. Lát nữa tôi cũng muốn tiến vào trong nuôi dưỡng hồn phách, gần đây bởi vì một ít chuyện mà hồn phách của tôi hơi không ổn định.”
Nếu những lời kia là quỷ nước nói thì có lẽ Trương Manh sẽ không tin tưởng lắm, nhưng đây là Trương Vũ nói, cô không thể không tin.
“Miếng ngọc bội này lợi hại như vậy sao?” Lúc trước khi Cố Minh Đài cho cô miếng ngọc này cũng không biết anh có biết hóa ra miếng ngọc này là một bảo bối lớn hay không nữa.
Xem ra hôm khác phải tìm thời gian hỏi Hoàng Thanh Thiên, xem cái vị Hoàng đại tiên này có biết lai lịch của nó không mới được.
“Vậy thì được, anh vào đi.” Nếu cô thu nhận anh ta, trong con sông này sẽ không còn quỷ nước nữa, sau này cũng sẽ không có người chết đuối.
Quỷ nước vui vẻ, lạy Trương Manh một cái rồi hóa thành một vệt sáng bay vào ngọc bội trên cổ cô.
Xử lý xong chuyện quỷ nước, Trương Manh đi về nhà, hai bà cháu bà nội Trương và Tiểu Trương Đào đều đang ngủ rất say.
Quỷ nước quỳ gối trên mặt đất, hai tay ôm chặt cơ thể
“Tôi hỏi anh, anh đã trở thành quỷ nước ở đây bao nhiêu năm rồi?”
Bờ môi quỷ nước run rẩy: “Đã nhiều năm rồi, tôi bị một tên quỷ nước khác kéo xuống đây, sau khi nó kéo tôi xuống đã đi đầu thai. Nó nói tôi muốn đầu thai thì phải kéo một người khác làm thế thân.”
Lúc này Trương Manh mới nhớ ra vì sao hôm nay mọi người trong thôn nói cứ vài năm thì con sông này sẽ chết một người, đoán chừng tên quỷ nước này chết đuối ở đây mấy năm trước.
“Anh ngây người ở chỗ này nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không tìm được một người thế thân nào?” Theo cô biết, mỗi ngày đều có người tới con sông này bơi lội hoặc tẩy rửa các loại đồ vật.
“Tất nhiên là có cơ hội, chẳng qua tôi không ra tay được, mấy năm này tôi nếm trải mùi vị đau khổ khi làm quỷ nước, chết ở chỗ này thì mỗi ngày chỉ được quanh quẩn tại dòng sông, không thể đi bất cứ nơi nào, chỉ có thể chờ đợi người khác đến thay thế chính mình, cảm giác này thật sự rất khó chịu, tôi không đành lòng có người chịu khổ giống tôi.”
“A, không thể ngờ anh còn là một tên quỷ nước tốt bụng đấy.” Trương Manh lạnh lùng cười một tiếng, quỷ nước cúi đầu không dám nói lời nào.
Nghĩ đến hôm nay suýt chút nữa đã mất em trai, Trương Manh lập tức tức giận đi đến trước mặt anh ta: “Anh không đành lòng xuống ta với những người khác xuống tay mà lại nhẫn tâm ra tay với em trai tôi, thằng bé mới có năm tuổi thôi đó.”
Quỷ nước ngước khuôn mặt vô tội, giải thích: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, em trai cô không phải do tôi kéo xuống, nó bị một luồng khí đen kéo xuống sông, lúc tôi phát hiện thì hồn phách đã thoát ra rồi, tôi không có lý do gì không cần cả.”
“Khí đen hả, sao trên người em trai tôi lại có khí đen được, có phải anh lừa gạt tôi đúng không?” Dứt lời, Trương Manh lập tức lấy ra một lá bùa trấn quỷ giơ về phía anh ta.
Quỷ nước vừa thấy lá bùa này thì sắc mặt càng trắng bệch, suýt chút nữa đã quỳ xuống đất cầu xin Trương Manh: “Bà cô của tôi ơi, tôi thật sự không có lừa cô. Đó là sự thật mà, lúc ấy quả thực trên người em trai cô có một luồng khí đen.”
Trương Vũ trừng mắt nhìn quỷ nước, đi đến trước mặt Trương Manh: “Tiểu Manh, tôi cảm thấy có thể anh ta nói thật, gần đây tôi đi đến một vài nơi đều có trẻ em chết đuối, nghe nói là bị một luồng khí đen đẩy xuống nước.”
Trương Manh nhìn cô ấy, chậm rãi thả xuống lá bùa trấn quỷ.
“Lần này xem như anh may mắn, niệm tình trên tay anh không có mạng người nên tôi buông tha cho cái mạng quỷ này của anh.”
Quỷ nước vốn đang vui vẻ, ngay sau đó lại bày ra dáng vẻ tội nghiệp nhìn Trương Manh: “Đại tiên, xem xét trên phần tôi thả em trai cô, cô có thể mang tôi đi với được không? Tôi không muốn ở lại con sông này, nơi đây quanh năm chỉ có mỗi một con quỷ là tôi, rất buồn chán.”
Trương Manh ‘a’ một tiếng: “Tôi muốn mang anh đi thì mang thế nào, tôi cũng không muốn bên người tôi có một tên quỷ nước ướt sũng.”
Quỷ nước lập tức kích động nói: “Không cần, tôi có thể tiến vào bên trong miếng ngọc bội trên cổ cô, sẽ không đi theo sau lưng cô, cứ yên tâm.”
Trương Manh cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc bội trên cổ mình: “Miếng ngọc bội này của tôi? Có thể tiến vào à?”
“Có thể, có thể, có thể đấy. Đi tiên, cô không biết à? Miếng ngọc bội cô đeo trên cổ này rất lợi hại, tôi có thể cảm giác được quỷ hồn như chúng tôi nếu tiến vào bên trong miếng ngọc này thì có thể nuôi dưỡng hồn phách của đám quỷ chúng tôi.”
Trương Vũ ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Tôi cũng muốn nói chuyện này cho cô, Tiểu Manh, miếng ngọc bội này của cô rất không bình thường. Lát nữa tôi cũng muốn tiến vào trong nuôi dưỡng hồn phách, gần đây bởi vì một ít chuyện mà hồn phách của tôi hơi không ổn định.”
Nếu những lời kia là quỷ nước nói thì có lẽ Trương Manh sẽ không tin tưởng lắm, nhưng đây là Trương Vũ nói, cô không thể không tin.
“Miếng ngọc bội này lợi hại như vậy sao?” Lúc trước khi Cố Minh Đài cho cô miếng ngọc này cũng không biết anh có biết hóa ra miếng ngọc này là một bảo bối lớn hay không nữa.
Xem ra hôm khác phải tìm thời gian hỏi Hoàng Thanh Thiên, xem cái vị Hoàng đại tiên này có biết lai lịch của nó không mới được.
“Vậy thì được, anh vào đi.” Nếu cô thu nhận anh ta, trong con sông này sẽ không còn quỷ nước nữa, sau này cũng sẽ không có người chết đuối.
Quỷ nước vui vẻ, lạy Trương Manh một cái rồi hóa thành một vệt sáng bay vào ngọc bội trên cổ cô.
Xử lý xong chuyện quỷ nước, Trương Manh đi về nhà, hai bà cháu bà nội Trương và Tiểu Trương Đào đều đang ngủ rất say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.