Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 49:

Thiên Tĩnh/禅静

23/06/2022

Editor: Hannah

Nghe trong phòng truyền ra hai tiếng hít thở nhẹ nhàng, Trương Manh vui vẻ mỉm cười. Thật tốt, đời này có người nhà bên cạnh thật tốt.

Trở lại phòng, Trương Manh nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến luồng khí đen quỷ nước nói kia, nghĩ không bao lâu thì cơn buồn ngủ kéo tới, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bà nội Trương chưng một chén trứng gà cho cháu gái và cháu trai.

Trương Manh thấy chỉ có hai chị em bọn họ có, bà nội Trương lại chỉ ăn đồ ăn, trong lòng rất đau xót, lập tức múc hơn nửa trứng gà trong chén sang chén cơm của bà nội Trương: “Bà nội, bà cũng ăn trứng gà, nếu bà không ăn thì cháu cũng không ăn.”

Tiểu Trương Đào thấy thế thì làm theo, cũng múc một nửa trứng gà cho bà nội Trương.

Bà nội Trương nhìn cháu trai và cháu gái hiểu chuyện, hốc mắt đỏ lên, lập tức đáp lời: “Được, bà nội ăn, hai đứa đều cháu ngoan của bà nội, đời này nội có hai đứa là người thân rất đáng giá.”

Ba bà cháu vô cùng vui vẻ ăn xong bữa sáng.

Nửa giờ sau, ăn xong bữa sáng, Trương Manh khiêng cuốc rời đi.

Đột nhiên cô nghe được giọng nói thì thầm của bà nội Trương ở phía sau: “Có phải con chồn kia đã chạy trốn rồi không? Nếu biết sớm nó sẽ chạy thì lúc trước đã giết nó ăn thịt luôn rồi.”

Trương Manh nghĩ đến Hoàng Thanh Thiên đã rời nhà vài ngày, tên nhóc này trở về cái nhà kia để làm gì không biết nữa?

Có vài người thật sự muốn gây bất ngờ, sáng sớm hôm nay mới nhắc đến Hoàng Thanh Thiên rời đi, buổi tối cùng ngày, vị Hoàng đại tiên này đã trở về .

“Tiểu Manh Manh, không gặp tôi nhiều ngày như vậy, cô có nhớ tôi không?” Trương Manh đang nằm trên giường thì một con chồn béo ú kêu chít chít chạy về phía cô.



Chẳng qua vào tai Trương Manh lại có thể phiên dịch ra lời nói của con người.

“Sao tên nhóc cậu lại trở về rồi, không ở nhà nhiều thêm mấy ngày à?”

Nhìn nó lật qua lật lại ở trên giường cô khiến cả giường đầy lông, Trương Manh ghét bỏ xách nó lên.

Hoàng Thanh Thiên lắc cái đuôi, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Tất nhiên là muốn trở về rồi, lần này về nhà tôi đã mang hết tất cả những đồ tốt cho cô, cô có muốn xem không?”

Trương Manh tò mò hỏi: “Cậu thì có đồ tốt gì? Lấy ra xem thử?”

“Trương Manh, có phải cô không tin tôi sẽ có đồ tốt đúng không?”

“Không có!”

“Có, vừa rồi cô mỉm cười chắc chắn là đang cười nhạo tôi không có đồ tốt! Hừ, dám xem thường Hoàng đại tiên đây. Được lắm, tôi sẽ cho cô xem bảo bối của tôi.”

Nhớ trước đây khi nó là Hoàng đại tiên, con người dốt đặc cán mai đã tặng cho nó không ít đồ vật, tất cả đều để ở một nơi khác, cả một gian phòng cũng không chứa hết.

“Được, được, tôi biết sai rồi, cậu mau lấy đồ vật ra cho tôi xem thử đi.” Lần này giọng điệu của Trương Manh chân thành hơn.

Cô sợ sẽ chọc Hoàng Thanh Thiên tính tình keo kiệt này tức giận xù lông mất.

Hoàng Thanh Thiên khẽ hừ, kiêu ngạo đạp chân nhỏ đi ra bên ngoài.



Trương Manh đi theo nó.

Một người một chồn rời khỏi nhà họ Trương, trực tiếp đi đến ngọn núi phía sau nhà.

Dưới sự dẫn dắt của Hoàng Thanh Thiên, bọn họ đi tới một hang động bên trong ngọn núi.

Mới vừa bước vào hang động này, Trương Manh đã cảm giác được sự khác thường: “Cái hang này có khi nào thế, tại sao lúc trước tôi lại không nhìn thấy?”

Hoàng Thanh Thiên lắc đuôi: “Tất nhiên là cô không nhìn thấy rồi, tu hành hiện tại của cô sao có thể thấy trận pháp bản đại tiên thiết lập được, tôi bố trí một kết giới ở chỗ này, chỉ có người bản đại tiên dẫn theo mới có thể tiến vào, những người khác muốn vào thì không có khả năng đâu.”

Kiếp trước Trương Manh đã từng nhìn thấy kết giới như này ở trong phim truyền hình thần thoại, không nghĩ tới hiện tại lại may mắn gặp phải nên rất ngạc nhiên.

“Hoàng Thanh Thiên, bản lĩnh của cậu không nhỏ đấy, biết dùng cả kết giới.” Hoàng Thanh Thiên ưỡn ngực nhỏ: “Tất nhiên rồi, nếu không cô cho rằng danh xưng Hoàng đại tiên của tôi là để không à?”

Trương Manh nhìn cái đuôi vểnh cao của nó thì bật cười.

Xoay người lại, cô nhìn thấy rõ trong hang động xếp đầy vàng bạc châu báu giống nhau.

“Cái này, đây đều là bảo bối của cậu?” Nhìn nhiều vàng bạc châu báu đáng giá như này, Trương Manh sắp hoa cả mắt.

“Không sai, chính là bọn chúng, thế nào, tôi có lợi hại không?”

Trương Manh gật đầu, chạy tới phía trước đống đôi vàng bạc châu báu, phát hiện những thứ này đều là châu báu rất có giá trị, vàng bạc cũng là vàng ròng.

Hoàng Thanh Thiên thấy cô yêu thích như vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng khụ một tiếng: “Xem ở phần chúng ta là bạn tốt, cho cô mấy thứ này đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook