Thập Niên 70: Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan
Chương 50:
Thiên Tĩnh/禅静
23/06/2022
Editor: Hannah
“Tôi không cần, đồ của cậu thì cậu giữ đi.”
Hoàng Thanh Thiên đang cười vừa nghe thấy cô từ chối thì mặt chồn ngay lập tức không vui vẻ: “Có ý gì thế? Trương Manh, cô không muốn nhận đồ của tôi vì khinh thường Hoàng đại tiên tôi đúng không?”
Nó thoắt cái biến thành dáng vẻ hung ác, Trương Manh thấy thế thì sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Sao tôi dám xem thường Hoàng đại tiên cậu được? Tôi không cần đồ của cậu là bởi vì những thứ này không có tác dụng với tôi, hiện tại chúng chỉ xem được nhưng không dùng được, tôi sợ nhìn nhiều thì trong lòng sẽ hoảng hốt, cậu nói xem có đúng không?”
Hoàng Thanh Thiên nghe xong lời giải thích của cô, lúc này mới hạ râu ria vểnh lên xuống: “Cô nói cũng đúng, chẳng qua tôi vẫn muốn cho cô mấy thứ này, chờ sau này có thể dùng được thì tôi lại tặng chúng cho cô.”
Trương Manh há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói đã đến bên khóe môi.
Ngày hôm sau, bà nội Trương phát hiện Hoàng Thanh Thiên đã trở về, vui vẻ cho nó một chén cháo.
Thời gian gần đây trong nhà đã sống dễ chịu hơn trước, lương thực tồn kho cũng nhiều hơn.
Bà nội Trương nhớ tới ông bà thông gia đã từng trợ giúp ba bà cháu.
“Để cháu đi qua nhà bà ngoại!” Lúc ăn sáng, Trương Manh lập tức nhận được nhiệm vụ bà nội Trương giao cho cô.
“Đúng vậy, lúc trước khi ba mẹ cháu không còn, may mắn có nhà bà ngoại cháu cho ba miệng ăn nhà mình một ít thức ăn, nếu không hiện tại cũng không biết ba bà cháu sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa!”
Trương Manh ăn cháo không nói gì, trong đầu nhớ tới chuyện kiếp trước.
Kiếp trước bởi vì cô khăng khăng muốn gả cho tên đàn ông cặn bã Lý Hạo đã khiến cho nhà bà ngoại nói không ít lời Lý Hạo không phải là người tốt ở trước mặt cô.
Lúc ấy cô một lòng một dạ yêu Lý Hạo nên tất nhiên không muốn nghe có người nói người đàn ông mình thích không tốt, vì vậy sau khi qua lại với nhà ngoại mấy lần thì cuối cùng Trương Manh không đi qua bên kia nữa.
“Bây giờ nhà mình bởi vì bản lĩnh của cháu mà đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại còn có lương thực tồn kho nên cũng muốn giúp đỡ nhà bà ngoại cháu một chút. Nhà bọn họ hơn mười miệng ăn phải dựa vào sức lao động của mấy người tráng niên, cho dù cố gắng như thế nào thì công điểm cũng có hạn, nhà mình có khả năng thì vẫn muốn giúp đỡ một ít, như vậy cũng không uổng phí người ta đã từng giúp mình.”
Trương Manh gật đầu, một hớp uống sạch cháo trong chén: “Vậy được rồi, cháu đi, bà chuẩn bị cho cháu ít lương thực, cháu cõng qua bên kia.”
“Bà định cho cháu mang hai mươi cân hoa màu qua kia, với thêm một ít khoai lang nữa, một mình cháu có thể khiêng được không, hay là tìm người giúp cháu.”
Trương Manh xua tay ngăn cản: “Không cần, cháu có thể đi được.”
Không biết gần đây có chuyện gì xảy ra, giống như sức lực của cô lớn hơn trước không ít, xách theo một trăm tám mươi cân không phải là chuyện lớn.
Bà nội Trương nửa tin nửa không, chẳng qua vẫn chuẩn bị khoảng chừng năm mươi cân.
Chờ đến khi bà ấy tận mắt nhìn thấy một mình cháu gái khiêng những thứ này lên, cặp mắt hơi vẩn đục cứ nhìn chằm chằm bóng lưng cháu gái không nói một lời.
Nhà bà ngoại Trương Manh cách thôn Trương Gia hai đỉnh núi, nếu đi đường thì ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ mới đến.
Thôn Lưu Gia.
Nhìn nhà bà ngoại đã rất nhiều năm không tới, hốc mắt Trương Manh hơi chua xót, cô tiến vào thôn, bước nhanh về phía nhà họ Lưu.
Trương Manh đẩy hàng rào tre vây quanh sân nhỏ, đứng ở ngoài sân kêu lớn: “Bà ngoại, ông ngoại, hai người có ở nhà không ạ?”
Cô nhìn sân nhỏ hơi vắng lạnh, khẽ nhíu mày, theo ký ức trước kia của cô thì nhà bà ngoại có rất nhiều người, đáng lẽ ra không nên vắng vẻ như vậy mới đúng.
“Người nào đó?” Lúc Trương Manh đang đánh giá cái nhà này thì một giọng nói già nua truyền ra từ bên trong.
Không lâu sau, cô thấy một bóng dáng còng lưng bước ra ngoài.
“Bà ngoại, cháu là Tiểu Manh đây, cháu tới thăm mọi người.” Trương Manh vừa nhìn thoáng qua đã biết đây chính là bà ngoại ruột thịt của mình.
Bà cụ Lưu vừa đi ra ngoài thấy vậy thì ánh mắt ngay lập tức sáng lên, bước nhanh tới trước mặt Trương Manh, kích động nắm lấy tay cô: “Manh Nhi, cháu là Manh Nhi ư, sao cháu có thời gian rảnh đến đây vậy?”
Trương Manh nhìn đôi tay đang nắm chặt tay mình, gầy như que củi: “Bà ngoại, sao bà lại biến thành dáng vẻ này? Mấy người ông ngoại đâu rồi?”
Bà cụ Lưu cúi đầu xuống, thở dài: “Mấy người ông ngoại đi lên thị trấn đón cậu nhỏ của cháu rồi, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Cháu khiêng cái gì trên lưng thế?” Bà cụ Lưu chỉ vào cái túi Trương Manh đang cõng trên lưng hỏi.
“Đây là một ít thức ăn bà nội cháu kêu cháu đem qua cho mọi người.”
“Tôi không cần, đồ của cậu thì cậu giữ đi.”
Hoàng Thanh Thiên đang cười vừa nghe thấy cô từ chối thì mặt chồn ngay lập tức không vui vẻ: “Có ý gì thế? Trương Manh, cô không muốn nhận đồ của tôi vì khinh thường Hoàng đại tiên tôi đúng không?”
Nó thoắt cái biến thành dáng vẻ hung ác, Trương Manh thấy thế thì sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Sao tôi dám xem thường Hoàng đại tiên cậu được? Tôi không cần đồ của cậu là bởi vì những thứ này không có tác dụng với tôi, hiện tại chúng chỉ xem được nhưng không dùng được, tôi sợ nhìn nhiều thì trong lòng sẽ hoảng hốt, cậu nói xem có đúng không?”
Hoàng Thanh Thiên nghe xong lời giải thích của cô, lúc này mới hạ râu ria vểnh lên xuống: “Cô nói cũng đúng, chẳng qua tôi vẫn muốn cho cô mấy thứ này, chờ sau này có thể dùng được thì tôi lại tặng chúng cho cô.”
Trương Manh há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại lời nói đã đến bên khóe môi.
Ngày hôm sau, bà nội Trương phát hiện Hoàng Thanh Thiên đã trở về, vui vẻ cho nó một chén cháo.
Thời gian gần đây trong nhà đã sống dễ chịu hơn trước, lương thực tồn kho cũng nhiều hơn.
Bà nội Trương nhớ tới ông bà thông gia đã từng trợ giúp ba bà cháu.
“Để cháu đi qua nhà bà ngoại!” Lúc ăn sáng, Trương Manh lập tức nhận được nhiệm vụ bà nội Trương giao cho cô.
“Đúng vậy, lúc trước khi ba mẹ cháu không còn, may mắn có nhà bà ngoại cháu cho ba miệng ăn nhà mình một ít thức ăn, nếu không hiện tại cũng không biết ba bà cháu sẽ biến thành dáng vẻ gì nữa!”
Trương Manh ăn cháo không nói gì, trong đầu nhớ tới chuyện kiếp trước.
Kiếp trước bởi vì cô khăng khăng muốn gả cho tên đàn ông cặn bã Lý Hạo đã khiến cho nhà bà ngoại nói không ít lời Lý Hạo không phải là người tốt ở trước mặt cô.
Lúc ấy cô một lòng một dạ yêu Lý Hạo nên tất nhiên không muốn nghe có người nói người đàn ông mình thích không tốt, vì vậy sau khi qua lại với nhà ngoại mấy lần thì cuối cùng Trương Manh không đi qua bên kia nữa.
“Bây giờ nhà mình bởi vì bản lĩnh của cháu mà đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại còn có lương thực tồn kho nên cũng muốn giúp đỡ nhà bà ngoại cháu một chút. Nhà bọn họ hơn mười miệng ăn phải dựa vào sức lao động của mấy người tráng niên, cho dù cố gắng như thế nào thì công điểm cũng có hạn, nhà mình có khả năng thì vẫn muốn giúp đỡ một ít, như vậy cũng không uổng phí người ta đã từng giúp mình.”
Trương Manh gật đầu, một hớp uống sạch cháo trong chén: “Vậy được rồi, cháu đi, bà chuẩn bị cho cháu ít lương thực, cháu cõng qua bên kia.”
“Bà định cho cháu mang hai mươi cân hoa màu qua kia, với thêm một ít khoai lang nữa, một mình cháu có thể khiêng được không, hay là tìm người giúp cháu.”
Trương Manh xua tay ngăn cản: “Không cần, cháu có thể đi được.”
Không biết gần đây có chuyện gì xảy ra, giống như sức lực của cô lớn hơn trước không ít, xách theo một trăm tám mươi cân không phải là chuyện lớn.
Bà nội Trương nửa tin nửa không, chẳng qua vẫn chuẩn bị khoảng chừng năm mươi cân.
Chờ đến khi bà ấy tận mắt nhìn thấy một mình cháu gái khiêng những thứ này lên, cặp mắt hơi vẩn đục cứ nhìn chằm chằm bóng lưng cháu gái không nói một lời.
Nhà bà ngoại Trương Manh cách thôn Trương Gia hai đỉnh núi, nếu đi đường thì ít nhất phải mất một tiếng đồng hồ mới đến.
Thôn Lưu Gia.
Nhìn nhà bà ngoại đã rất nhiều năm không tới, hốc mắt Trương Manh hơi chua xót, cô tiến vào thôn, bước nhanh về phía nhà họ Lưu.
Trương Manh đẩy hàng rào tre vây quanh sân nhỏ, đứng ở ngoài sân kêu lớn: “Bà ngoại, ông ngoại, hai người có ở nhà không ạ?”
Cô nhìn sân nhỏ hơi vắng lạnh, khẽ nhíu mày, theo ký ức trước kia của cô thì nhà bà ngoại có rất nhiều người, đáng lẽ ra không nên vắng vẻ như vậy mới đúng.
“Người nào đó?” Lúc Trương Manh đang đánh giá cái nhà này thì một giọng nói già nua truyền ra từ bên trong.
Không lâu sau, cô thấy một bóng dáng còng lưng bước ra ngoài.
“Bà ngoại, cháu là Tiểu Manh đây, cháu tới thăm mọi người.” Trương Manh vừa nhìn thoáng qua đã biết đây chính là bà ngoại ruột thịt của mình.
Bà cụ Lưu vừa đi ra ngoài thấy vậy thì ánh mắt ngay lập tức sáng lên, bước nhanh tới trước mặt Trương Manh, kích động nắm lấy tay cô: “Manh Nhi, cháu là Manh Nhi ư, sao cháu có thời gian rảnh đến đây vậy?”
Trương Manh nhìn đôi tay đang nắm chặt tay mình, gầy như que củi: “Bà ngoại, sao bà lại biến thành dáng vẻ này? Mấy người ông ngoại đâu rồi?”
Bà cụ Lưu cúi đầu xuống, thở dài: “Mấy người ông ngoại đi lên thị trấn đón cậu nhỏ của cháu rồi, sẽ nhanh chóng trở về thôi.”
“Cháu khiêng cái gì trên lưng thế?” Bà cụ Lưu chỉ vào cái túi Trương Manh đang cõng trên lưng hỏi.
“Đây là một ít thức ăn bà nội cháu kêu cháu đem qua cho mọi người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.