[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 42: Chút Vết Thương Nhỏ (2)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Hải múc lấy một muỗng rồi đẩy bát qua cho cô.
Triệu Tú Vân ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái cũng múc lấy một muỗng, hai người múc còn chưa đủ được một nửa.
Lại đẩy trở về.
Hoài Nhi nhìn ba bên trái lại nhìn mẹ bên phải, cô bé hào phóng dâng trứng hấp của mình qua.
“Con không ăn đâu, ba mẹ ăn đi.”
Hôm nay cô bé buộc dây tóc có đính kèm thêm những hạt trân châu nhỏ, dây buộc tóc này cũng đắt hơn so với những dây buộc tóc bình thường. Trong lúc cô bé rung đùi đắc ý những chân trâu nhỏ cũng lắc lư theo, nhìn trông vừa hoạt bát lại đáng yêu.
Đứa nhỏ này sinh ra rất giống mẹ, đôi mắt lớn, làn da trắng, cái mũi cao, đứng ở đâu cũng là một cô nhóc con xinh đẹp.
Triệu Tú Vân trìu mến vuốt tóc con gái.
“Ba mẹ không ăn đâu, con ăn đi.”
Phương Hải không lên tiếng chỉ lo ăn hết trứng gà của mình, ăn xong anh gác đũa xuống nói: “Hôm nay có chút việc, anh đi làm trước đây.”
Anh vừa đi, Triệu Tú Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đừng tưởng rằng trẻ con cái gì cũng không hiểu, Miêu Miêu nhìn ánh mắt của mẹ nên lúc ăn cơm cũng nhanh hơn nhiều.
Hoà Nhi vẫn theo thường lệ đi theo các bạn học đến trường, Miêu Miêu nắm tay mẹ đi đến lớp học Dục Hồng.
Vốn dĩ mỗi ngày Triệu Tú Vân đều sẽ đi mua đồ ăn vào giờ này nhưng hôm nay cô lại đi tới tiệm cơm quốc doanh của công xã.
Tiệm cơm quốc doanh của công xã có bán thịt kho tài và không cần phải bỏ phiếu, chẳng qua số lượng mỗi ngày đều không nhiều lắm nếu như đi chậm thì sẽ không còn.
Một phần thịt chắc hẳn cũng được nửa cân vậy là mất một tệ rưỡi, còn thịt mỡ ở quầy thịt cũng chỉ mất có tám hào một cân.
Triệu Tú Vân không muốn bỏ ra cũng phải bỏ, cô cắn răng mua ba suất.
Đi đường trở về cũng phải mất đến một giờ.
Lúc đi ngang qua trường tiểu học, cô lại thăm dò nhìn xm nhưng lại không nhìn thấy con mình ở sân thể dục chơi vậy nên cô lại đi về nhà cất đồ đi xong mới lại đi mua đồ ăn tiếp.
Đi mua đồ trễ nên lúc tới cũng chỉ còn lại một chút rau dưa không còn tươi mới.
Chị Trương chào hỏi: “Hôm nay Tiểu Triệu mới đến à.”
Triệu Tú Vân: “Đúng vậy, còn có đồ ăn gì không chị.”
Cũng có món ăn được cung ứng có hạn, mỗi ngày đều bán hết rất nhanh còn tới muộn cũng chẳng ai chờ được.
Triệu Tú Vân mua một ít rau xanh đã úa vàng, sau khi cân xong cô lại rẽ vào một quầy hàng thực phẩm phụ.
Hôm nay có những món điểm tâm không cần phải bỏ phiếu, có bánh gạo nếp rất nặng mà một cân phải mất hai tệ.
Đồ không cần phiếu đều là những đồ rất đắt nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có.
Triệu Tú Vân cảm thân mình đúng là đồ ngốc, cô mua một cân trở về lại đặt lên chỗ cao ở ngăn tủ.
Bận tới bận lui tới lúc dán hộp giấy cũng lại lơ đãng, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó như đang treo lơ lửng không chịu xuống.
Phía bên Phương Hải, hôm nay tâm trạng của anh cũng không tốt, mấy tân binh đâm họng sóng kêu anh mắng một trận, mắng xong vẫn cảm thấy bị đè nén.
Trân Bân cùng anh đi qua kết nhóm, anh ta tới gần hỏi: “Anh cãi nhau với vợ à?”
Đàn ông mà, có thể có chuyện gì lớn được chứ, đoán một phát là chuẩn ngay.
Phương Hải cảm thấy chuyện này cũng chẳng tính là cãi nhau, anh nói hàm hồ: “Không, chỉ là tranh luận hai câu thôi.”
Vậy chẳng phải là cãi nhau rồi sao, thế còn già mồm, Trần Bân ba phải: “Cuộc sống mà, chị ấy không cúi đầu thì anh cúi đầu?”
Cúi đầu? Thế nào mới tính là cúi đầu?
Phương Hải múc lấy một muỗng rồi đẩy bát qua cho cô.
Triệu Tú Vân ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái cũng múc lấy một muỗng, hai người múc còn chưa đủ được một nửa.
Lại đẩy trở về.
Hoài Nhi nhìn ba bên trái lại nhìn mẹ bên phải, cô bé hào phóng dâng trứng hấp của mình qua.
“Con không ăn đâu, ba mẹ ăn đi.”
Hôm nay cô bé buộc dây tóc có đính kèm thêm những hạt trân châu nhỏ, dây buộc tóc này cũng đắt hơn so với những dây buộc tóc bình thường. Trong lúc cô bé rung đùi đắc ý những chân trâu nhỏ cũng lắc lư theo, nhìn trông vừa hoạt bát lại đáng yêu.
Đứa nhỏ này sinh ra rất giống mẹ, đôi mắt lớn, làn da trắng, cái mũi cao, đứng ở đâu cũng là một cô nhóc con xinh đẹp.
Triệu Tú Vân trìu mến vuốt tóc con gái.
“Ba mẹ không ăn đâu, con ăn đi.”
Phương Hải không lên tiếng chỉ lo ăn hết trứng gà của mình, ăn xong anh gác đũa xuống nói: “Hôm nay có chút việc, anh đi làm trước đây.”
Anh vừa đi, Triệu Tú Vân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đừng tưởng rằng trẻ con cái gì cũng không hiểu, Miêu Miêu nhìn ánh mắt của mẹ nên lúc ăn cơm cũng nhanh hơn nhiều.
Hoà Nhi vẫn theo thường lệ đi theo các bạn học đến trường, Miêu Miêu nắm tay mẹ đi đến lớp học Dục Hồng.
Vốn dĩ mỗi ngày Triệu Tú Vân đều sẽ đi mua đồ ăn vào giờ này nhưng hôm nay cô lại đi tới tiệm cơm quốc doanh của công xã.
Tiệm cơm quốc doanh của công xã có bán thịt kho tài và không cần phải bỏ phiếu, chẳng qua số lượng mỗi ngày đều không nhiều lắm nếu như đi chậm thì sẽ không còn.
Một phần thịt chắc hẳn cũng được nửa cân vậy là mất một tệ rưỡi, còn thịt mỡ ở quầy thịt cũng chỉ mất có tám hào một cân.
Triệu Tú Vân không muốn bỏ ra cũng phải bỏ, cô cắn răng mua ba suất.
Đi đường trở về cũng phải mất đến một giờ.
Lúc đi ngang qua trường tiểu học, cô lại thăm dò nhìn xm nhưng lại không nhìn thấy con mình ở sân thể dục chơi vậy nên cô lại đi về nhà cất đồ đi xong mới lại đi mua đồ ăn tiếp.
Đi mua đồ trễ nên lúc tới cũng chỉ còn lại một chút rau dưa không còn tươi mới.
Chị Trương chào hỏi: “Hôm nay Tiểu Triệu mới đến à.”
Triệu Tú Vân: “Đúng vậy, còn có đồ ăn gì không chị.”
Cũng có món ăn được cung ứng có hạn, mỗi ngày đều bán hết rất nhanh còn tới muộn cũng chẳng ai chờ được.
Triệu Tú Vân mua một ít rau xanh đã úa vàng, sau khi cân xong cô lại rẽ vào một quầy hàng thực phẩm phụ.
Hôm nay có những món điểm tâm không cần phải bỏ phiếu, có bánh gạo nếp rất nặng mà một cân phải mất hai tệ.
Đồ không cần phiếu đều là những đồ rất đắt nhưng cũng không phải mỗi ngày đều có.
Triệu Tú Vân cảm thân mình đúng là đồ ngốc, cô mua một cân trở về lại đặt lên chỗ cao ở ngăn tủ.
Bận tới bận lui tới lúc dán hộp giấy cũng lại lơ đãng, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó như đang treo lơ lửng không chịu xuống.
Phía bên Phương Hải, hôm nay tâm trạng của anh cũng không tốt, mấy tân binh đâm họng sóng kêu anh mắng một trận, mắng xong vẫn cảm thấy bị đè nén.
Trân Bân cùng anh đi qua kết nhóm, anh ta tới gần hỏi: “Anh cãi nhau với vợ à?”
Đàn ông mà, có thể có chuyện gì lớn được chứ, đoán một phát là chuẩn ngay.
Phương Hải cảm thấy chuyện này cũng chẳng tính là cãi nhau, anh nói hàm hồ: “Không, chỉ là tranh luận hai câu thôi.”
Vậy chẳng phải là cãi nhau rồi sao, thế còn già mồm, Trần Bân ba phải: “Cuộc sống mà, chị ấy không cúi đầu thì anh cúi đầu?”
Cúi đầu? Thế nào mới tính là cúi đầu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.