[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 41: Chút Vết Thương Nhỏ (1)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một cơn gió thổi qua, Phương Hải không được tự nhiên mà hơi ưỡn người, hô hấp của anh cũng trở nên chậm chạp, thân thể đang bị nhìn chăm chú có áo giác giống như muốn thiêu đốt.
Anh vặn vẹo: “Thật sự không có chỗ nào khác.”
Ngón tay của Triệu Tú Vân chọc tới chọc lui: “Đây, đây, cả đây là vết thương khi nào?”
Quả thật không xem thì không biết, có quá nhiều vết thương chồng chất khiến cô không khỏi nhớ lại mỗi một lần về thăm người thân thì Phương Hải sẽ có bộ dạng gì. Dù cho suy nghĩ nửa ngày trời cô cũng nghĩ không ra.
Ánh mắt của Phương Hải đi theo ngón tay đang di chuyển của cô, anh nuốt nước miếng: “Đã rất lâu, anh đều đã quên rồi.”
Thật ra mỗi một vết thương đều là huân chương, có cái là lập công mới, có cái là thăng chức, đối với những việc này anh đều có thể đọc được làu làu. Mỗi lúc nói về chúng anh đều sẽ khoác lác cùng các chiến hữu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt của vợ thì đến ngay cả một câu anh cũng không nói nên lời.
Triệu Tú Vân không tin, cô khoa tay múa chân chỉ lên vết sẹo lớn nhất, vết sẹo này dài khoảng ít nhất hai mươi cm, nằm trên người ai mà có thể không quên được chứ?
Cô không khỏi hùng hổ doạ người: “Thành thật khai báo.”
Có đôi khi rõ ràng con người muốn di dời đề tài nhưng những gì buột miệng thốt ra lại khiến người ta trở nên lúng túng.
“Sao trước kia anh không thấy em hỏi vậy?”
Đến ngay cả bản thân Phương Hải cũng ngây ngẩn cả người, anh chỉ cảm giác tất cả đều đang ngừng lại, vừa vặn bầu không khí tốt đẹp cũng tan thành mây khói. Vẻ mặt của Triệu Tú Vân vừa xấu hổ vừa lúng túng, hoặc là còn có một chút bi thương.
Vào lúc anh đang muốn nói cái gì đó để vãn hồi thì anh lại cảm thấy…
Đó chính là lời nói trong lòng của anh.
Cho dù anh vẫn luôn cảm thấy đàn ông bị thương một chút thì có làm sao, có người hỏi hay không cũng đều giống nhau hết.
Nhưng trên thực tế hai người đã kết hôn tám năm, anh cũng rất chờ mong một chút thăm hỏi gì đó từ phía vợ mà không phải là chuyện đề cập tới con cái mỗi lần viết thư qua lại.
Triệu Tú Vân vẫn luôn là người có tài năng hùng biện, một nửa chân lý trên thế giới đều được nắm giữ trong tay cô, nhưng lúc này cô lại có hơi nói lắp.
“Xin… xin lỗi.”
Cô dùng tiền của Phương Hải, không thể nghi ngờ gì, đáng nhẽ cô nên sớm nghĩ ra được rằng chuyện thăng chức cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Phương Hải thăng chức nhanh như vậy, nhất định sau lưng anh cũng phải trả giá rất nhiều.
Cô không nghĩ tới sao?
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy chẳng sao cả.
Người này gắn liều với cuộc sống của cô nhưng lại có thể không cần đến.
Triệu Tú Vân lập tức cảm thấy mình không biết phải nên nói gì, hai người đều im lặng không nói chuyện mà đưa mắt nhìn nhau.
Ánh sáng của ngọn đèn bàn khiến đôi mắt nóng lên.
Triệu Tú Vân nhanh chóng thu lại ý cười nói: “Anh cẩn thận miệng vết thương một chút, đi ngủ sớm đi thôi.”
Hai vợ chồng đưa lưng về phía nhau chìm vào giấc ngủ, ngủ hay không ngủ cũng chỉ có bản thân mình biết.
Lẽ ra lần này cũng không tính là cãi nhau, ngày hôm sau Triệu Tú Vân tỉnh dậy còn cảm thấy kỳ quái không được tự nhiên. Vốn dĩ buổi sống đều là Phương Hải giặt quần áo nhưng tự cô đã đi giặt sạch sẽ trước. Bình thường cô luôn sai anh đánh răng rửa mặt cho tụi nhỏ nhưng hôm nay cô cũng không gọi.
Lúc làm bữa cơm cô còn làm thêm một quả trứng.
Mua trứng gà cũng cần phải bỏ phiếu, đi đến gần đại đội là có thể đổi được một ít phiếu miễn phí nhưng mà vẫn rất ít. Mỗi ngày cô đều chỉ làm một quả, hai đứa nhỏ mỗi đứa một nửa quả.
Hôm nay cô làm hai quả.
Một cơn gió thổi qua, Phương Hải không được tự nhiên mà hơi ưỡn người, hô hấp của anh cũng trở nên chậm chạp, thân thể đang bị nhìn chăm chú có áo giác giống như muốn thiêu đốt.
Anh vặn vẹo: “Thật sự không có chỗ nào khác.”
Ngón tay của Triệu Tú Vân chọc tới chọc lui: “Đây, đây, cả đây là vết thương khi nào?”
Quả thật không xem thì không biết, có quá nhiều vết thương chồng chất khiến cô không khỏi nhớ lại mỗi một lần về thăm người thân thì Phương Hải sẽ có bộ dạng gì. Dù cho suy nghĩ nửa ngày trời cô cũng nghĩ không ra.
Ánh mắt của Phương Hải đi theo ngón tay đang di chuyển của cô, anh nuốt nước miếng: “Đã rất lâu, anh đều đã quên rồi.”
Thật ra mỗi một vết thương đều là huân chương, có cái là lập công mới, có cái là thăng chức, đối với những việc này anh đều có thể đọc được làu làu. Mỗi lúc nói về chúng anh đều sẽ khoác lác cùng các chiến hữu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt của vợ thì đến ngay cả một câu anh cũng không nói nên lời.
Triệu Tú Vân không tin, cô khoa tay múa chân chỉ lên vết sẹo lớn nhất, vết sẹo này dài khoảng ít nhất hai mươi cm, nằm trên người ai mà có thể không quên được chứ?
Cô không khỏi hùng hổ doạ người: “Thành thật khai báo.”
Có đôi khi rõ ràng con người muốn di dời đề tài nhưng những gì buột miệng thốt ra lại khiến người ta trở nên lúng túng.
“Sao trước kia anh không thấy em hỏi vậy?”
Đến ngay cả bản thân Phương Hải cũng ngây ngẩn cả người, anh chỉ cảm giác tất cả đều đang ngừng lại, vừa vặn bầu không khí tốt đẹp cũng tan thành mây khói. Vẻ mặt của Triệu Tú Vân vừa xấu hổ vừa lúng túng, hoặc là còn có một chút bi thương.
Vào lúc anh đang muốn nói cái gì đó để vãn hồi thì anh lại cảm thấy…
Đó chính là lời nói trong lòng của anh.
Cho dù anh vẫn luôn cảm thấy đàn ông bị thương một chút thì có làm sao, có người hỏi hay không cũng đều giống nhau hết.
Nhưng trên thực tế hai người đã kết hôn tám năm, anh cũng rất chờ mong một chút thăm hỏi gì đó từ phía vợ mà không phải là chuyện đề cập tới con cái mỗi lần viết thư qua lại.
Triệu Tú Vân vẫn luôn là người có tài năng hùng biện, một nửa chân lý trên thế giới đều được nắm giữ trong tay cô, nhưng lúc này cô lại có hơi nói lắp.
“Xin… xin lỗi.”
Cô dùng tiền của Phương Hải, không thể nghi ngờ gì, đáng nhẽ cô nên sớm nghĩ ra được rằng chuyện thăng chức cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Phương Hải thăng chức nhanh như vậy, nhất định sau lưng anh cũng phải trả giá rất nhiều.
Cô không nghĩ tới sao?
Chẳng qua cô chỉ cảm thấy chẳng sao cả.
Người này gắn liều với cuộc sống của cô nhưng lại có thể không cần đến.
Triệu Tú Vân lập tức cảm thấy mình không biết phải nên nói gì, hai người đều im lặng không nói chuyện mà đưa mắt nhìn nhau.
Ánh sáng của ngọn đèn bàn khiến đôi mắt nóng lên.
Triệu Tú Vân nhanh chóng thu lại ý cười nói: “Anh cẩn thận miệng vết thương một chút, đi ngủ sớm đi thôi.”
Hai vợ chồng đưa lưng về phía nhau chìm vào giấc ngủ, ngủ hay không ngủ cũng chỉ có bản thân mình biết.
Lẽ ra lần này cũng không tính là cãi nhau, ngày hôm sau Triệu Tú Vân tỉnh dậy còn cảm thấy kỳ quái không được tự nhiên. Vốn dĩ buổi sống đều là Phương Hải giặt quần áo nhưng tự cô đã đi giặt sạch sẽ trước. Bình thường cô luôn sai anh đánh răng rửa mặt cho tụi nhỏ nhưng hôm nay cô cũng không gọi.
Lúc làm bữa cơm cô còn làm thêm một quả trứng.
Mua trứng gà cũng cần phải bỏ phiếu, đi đến gần đại đội là có thể đổi được một ít phiếu miễn phí nhưng mà vẫn rất ít. Mỗi ngày cô đều chỉ làm một quả, hai đứa nhỏ mỗi đứa một nửa quả.
Hôm nay cô làm hai quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.