[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 37: Hai Lá Thư (3)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chị Trương cũng cảm thấy lời nói của mình không được tốt cho lắm nên cũng thêm hai câu khác rồi lại đi tiếp đón những khách mới tới.
Triệu Tú Vân đứng ra khỏi quầy bán rau, trên đường về nhà lại vừa vặn đụng phải người đưa thư đang nhòm đầu nhìn vào.
Người đưa thư đưa thư cho cô nói: “Một bức của Phương Hải còn một bức của Triệu Tú Vân, đây đều là người nhà các cô chứ?”
Triệu Tú Vân duỗi tay nhận lấy: “Đúng vậy, là tôi và chồng tôi.”
Cô đi vào phòng đặt lá thứ của Phương Hải lên bàn rồi mới mở lá thư gửi cho mình ra, lá thư này được chị cả Triệu Tú Lệ của cô gửi đến.
Triệu Tú Lệ không biết chữ nên phần lớn chữ viết đều là do cháu trai ngoại và cháu gái ngoạt viết thay, chữ viết vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lời lẽ cũng rất lễ phép.
Và chỉ biểu đat được một phần mười sự tức giận của Triệu Tú Lệ.
Triệu Tú Vân nhìn tới cũng không tức giận, loại lời nói bạch nhãn lang (*) không có lương tâm này không kích thích được đến cô. Cô lấy lá thứ ném vào trong bếp than tổ ong, mắt không thấy thì tim không phiền, sau đó cô dọn lấy ghế dựa ngồi ở ngoài cửa vừa nhặt rau vừa suy nghĩ.
(*) Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Ý chỉ những người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo
Triệu Tú Lệ lớn hơn cô mười tuổi, giữa hai người còn có cả ba chị em gái nhưng họ lại không được giữ lại, như vậy tương đương với việc chị cả một tay nuôi cô lớn.
Năm sáu tuổi, Triệu Tú Lệ được gả vào một gia đình cán bộ ở huyện thành, nói đúng ra thì ba mẹ chồng của chị ta đều là cán bộ. Anh rể Vương Kiến Quốc là một công nhân của xưởng cán thép, có chân bị thọt.
Nhưng với điều kiện như vậy đối với một đại đội mà nói đã là rất cao rồi, càng không nói đến sau này Triệu Tú Lệ cũng được vào xưởng dệt làm công nhân.
Bộ dạng của chị ta rất đẹp, đàn ông vây quanh nhiều, sau khi vào cửa cũng nhanh chóng sinh hạ được hai đứa con trai và cũng đã làm chủ được gia đình nhỏ của chính mình, nói một không nói hai và chị ta cũng đã giúp đỡ được nhà mẹ đẻ rất nhiều.
Bởi vậy mà Triệu Tú Vân mới có thể được đi học, cô cũng có rất nhiều tài năng ở phương diện học tập. Hệ thống quản lý trường học ở đại đội không quản nghiêm nên chỉ cần có thể thông qua kỳ thi là có thể học lên được. Cô chỉ học bốn năm tiểu học là đã đi đến công xã học trung học cơ sở.
Năm cô học lớp chín cũng chỉ mới mười bốn tuổi, kế hoạch vốn dĩ chính là sẽ đi đến nội thành học trường chuyên trung học, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân đến huyện thành.
Ai ngờ chuyện bất ngờ xảy ra, huyện trưởng gọi cô đến đi làm đài phát thanh. Triệu Tú Vân cũng không muốn đi, thật sự tâm tư của cô đều muốn đặt việc học ở trên hơn.
Thế nhưng những lời cô nói cũng chẳng được tính, chị cả lại giúp cô hoàn thành xong thủ tục tốt nghiệp trước.
Dù sao chị cả cũng còn thân thiết hơn so với mẹ, hơn nữa gánh vác trong nhà quả thật rất nặng nên Triệu Tú Vân cũng chẳng còn cách nào. Năm đầu tiên làm việc, tiền lương mỗi tháng của cô là hai mươi lăm, mỗi tháng cô chỉ giao về trong nhà mười tệ.
Một đứa con gái mỗi tháng tiêu hết mười lăm tệ đã là tiết kiệm lắm rồi, đồ ăn mặn trong nhà ăn mua mất một hào còn đồ ăn chay là năm xu, bỏ tiền ra ăn cơm cũng phải mất đến mười tệ rồi đã thế còn phải mua đồ nữa.
Nhưng mọi người đều không hài lòng, Triệu Tú Lệ cũng không hài lòng, mẹ cô cũng không hài lòng, hai đứa em trai cũng không hài lòng bởi vì bọn họ cho rằng cô còn tiêu nhiều hơn so với cả nhà.
Chị Trương cũng cảm thấy lời nói của mình không được tốt cho lắm nên cũng thêm hai câu khác rồi lại đi tiếp đón những khách mới tới.
Triệu Tú Vân đứng ra khỏi quầy bán rau, trên đường về nhà lại vừa vặn đụng phải người đưa thư đang nhòm đầu nhìn vào.
Người đưa thư đưa thư cho cô nói: “Một bức của Phương Hải còn một bức của Triệu Tú Vân, đây đều là người nhà các cô chứ?”
Triệu Tú Vân duỗi tay nhận lấy: “Đúng vậy, là tôi và chồng tôi.”
Cô đi vào phòng đặt lá thứ của Phương Hải lên bàn rồi mới mở lá thư gửi cho mình ra, lá thư này được chị cả Triệu Tú Lệ của cô gửi đến.
Triệu Tú Lệ không biết chữ nên phần lớn chữ viết đều là do cháu trai ngoại và cháu gái ngoạt viết thay, chữ viết vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lời lẽ cũng rất lễ phép.
Và chỉ biểu đat được một phần mười sự tức giận của Triệu Tú Lệ.
Triệu Tú Vân nhìn tới cũng không tức giận, loại lời nói bạch nhãn lang (*) không có lương tâm này không kích thích được đến cô. Cô lấy lá thứ ném vào trong bếp than tổ ong, mắt không thấy thì tim không phiền, sau đó cô dọn lấy ghế dựa ngồi ở ngoài cửa vừa nhặt rau vừa suy nghĩ.
(*) Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Ý chỉ những người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo
Triệu Tú Lệ lớn hơn cô mười tuổi, giữa hai người còn có cả ba chị em gái nhưng họ lại không được giữ lại, như vậy tương đương với việc chị cả một tay nuôi cô lớn.
Năm sáu tuổi, Triệu Tú Lệ được gả vào một gia đình cán bộ ở huyện thành, nói đúng ra thì ba mẹ chồng của chị ta đều là cán bộ. Anh rể Vương Kiến Quốc là một công nhân của xưởng cán thép, có chân bị thọt.
Nhưng với điều kiện như vậy đối với một đại đội mà nói đã là rất cao rồi, càng không nói đến sau này Triệu Tú Lệ cũng được vào xưởng dệt làm công nhân.
Bộ dạng của chị ta rất đẹp, đàn ông vây quanh nhiều, sau khi vào cửa cũng nhanh chóng sinh hạ được hai đứa con trai và cũng đã làm chủ được gia đình nhỏ của chính mình, nói một không nói hai và chị ta cũng đã giúp đỡ được nhà mẹ đẻ rất nhiều.
Bởi vậy mà Triệu Tú Vân mới có thể được đi học, cô cũng có rất nhiều tài năng ở phương diện học tập. Hệ thống quản lý trường học ở đại đội không quản nghiêm nên chỉ cần có thể thông qua kỳ thi là có thể học lên được. Cô chỉ học bốn năm tiểu học là đã đi đến công xã học trung học cơ sở.
Năm cô học lớp chín cũng chỉ mới mười bốn tuổi, kế hoạch vốn dĩ chính là sẽ đi đến nội thành học trường chuyên trung học, sau khi tốt nghiệp sẽ được phân đến huyện thành.
Ai ngờ chuyện bất ngờ xảy ra, huyện trưởng gọi cô đến đi làm đài phát thanh. Triệu Tú Vân cũng không muốn đi, thật sự tâm tư của cô đều muốn đặt việc học ở trên hơn.
Thế nhưng những lời cô nói cũng chẳng được tính, chị cả lại giúp cô hoàn thành xong thủ tục tốt nghiệp trước.
Dù sao chị cả cũng còn thân thiết hơn so với mẹ, hơn nữa gánh vác trong nhà quả thật rất nặng nên Triệu Tú Vân cũng chẳng còn cách nào. Năm đầu tiên làm việc, tiền lương mỗi tháng của cô là hai mươi lăm, mỗi tháng cô chỉ giao về trong nhà mười tệ.
Một đứa con gái mỗi tháng tiêu hết mười lăm tệ đã là tiết kiệm lắm rồi, đồ ăn mặn trong nhà ăn mua mất một hào còn đồ ăn chay là năm xu, bỏ tiền ra ăn cơm cũng phải mất đến mười tệ rồi đã thế còn phải mua đồ nữa.
Nhưng mọi người đều không hài lòng, Triệu Tú Lệ cũng không hài lòng, mẹ cô cũng không hài lòng, hai đứa em trai cũng không hài lòng bởi vì bọn họ cho rằng cô còn tiêu nhiều hơn so với cả nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.