[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 38: Hai Lá Thư (4)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Triệu Tú Vân nghĩ mãi không hiểu tất cả số tiền này đều là do bản thân cô tự kiếm được, cô cũng đã ăn cần mặc kiệm lắm rồi mà trong nhà cũng không phải không có gì ăn, vậy bọn họ còn muốn thế nào nữa.
Nhưng Triệu Tú Lệ lại làm gương rất tốt, mỗi tháng chị ta đều gửi về nhà mẹ đẻ hai mươi tệ, bản thân lấp lánh toả sáng cũng muốn lôi kéo em gái theo cùng nhau thiêu đốt, nuôi đến mức người nhà mẹ đẻ đều không cần phải lao động gì.
Lúc này Triệu Tú Vân mới hạ quyết tâm muốn đi tuỳ quân, hơn nữa mẹ ruột còn khăng khăng muốn lấy tiền của cô để đi mua việc cho hai đứa em trai, mỗi người cũng phải một nghìn tệ.
Mỗi ngày Triệu Tú Lệ đều làm công tác tư tưởng cho cô.
Thật sự quá phiền nên Triệu Tú Vân mới bỏ chạy.
Sau khi cô cân nhắc xong đến chuyện của chính mình lại cân nhắc tới chuyện của nhà chồng.
Lúc trước cô còn cho rằng Phương Hải và chị cả của cô là người giống nhau nhưng hiện tại xem ra cũng không giống lắm. Cũng không biết lúc này viết thư tới đây là muốn cái gì, không cần đồ thì cũng sẽ không viết thư, tem và giấy cũng đều phải mất tiền mà.
Hơn phân nửa là Phương Xuyên, ở nhà chồng cũng chỉ có mỗi anh ta còn đang học tập, chỉ đáng tiếc học không tốt nên bị nghỉ học, cũng chính là cái người mới tốt nghiệp tiểu học mà ý chí trong còn cao ngất ngưởng muốn vào thành phố. Mẹ chồng thương con út, đi khắp tứ phương để cung phụng anh ta, hiện tại còn chưa kiếm được vợ.
Cũng có khả năng là anh cả Phương Giang, anh ta có sáu người con, đứa lớn nhất là Phương Hưng Vương năm nay mười sáu tuổi, đúng là đang đến độ tuổi có thể đi làm được rồi nhưng anh ta vẫn muốn cho cậu ta đi nhập ngũ.
Khả năng nhỏ nhất có thể là cô em chồng Phương Phương, cô ta được gả cho một thanh niên trí thức là một học sinh tốt nghiệp cấp ba. Anh ta là người để mắt nhiều nhất đến công việc của đài phát thanh.
Bởi vì làm phát thanh viên không chỉ phải biết đọc báo mà còn phải viết được bản thảo.
Từ điểm này nhìn ra, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều không có một cái nào bớt lo.
Triệu Tú Vân thở dài cầm lấy những phần rau được nhặt xong đi vào trong phòng bếp. Cô lau khô hai tay vào tạp đề, vừa nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm nên lại lấy giấy dán ra.
Thừa dịp lúc tụi nhỏ còn chưa tan học ít nhiều gì cũng có thể kiếm được hai phần.
Loại kiếm sống thủ công này đều là kiểu quen tay hay việc, lúc cô đang dụi mắt thì đã trông thấy đến giờ Hoà Nhi phải đi về. Cô cũng đứng dậy đi thu dọn đồ, lúc này mới bắt đầu đi nấu cơm.
Cô luôn chỉ nấu một món đồ ăn lại nấu thêm cơm, cùng lắm thì còn làm thêm cả canh trứng.
Hoà Nhi rất thích ăn món này, mỗi khi khuấy canh với cơm là cô bé có thể ăn được một bát cơm lớn.
Thời gian cô tính toán rất vừa lúc, mới vừa dọn đồ lên bàn là đứa nhỏ đã chạy vọt về. Cũng không biết con bé làm cái chuyện gì mà mặt mũi lấm lem bùn đất,
Triệu Tú Vân nắm cánh tay con hỏi: “Sao con lại thế này?”
Hoà Nhi: “Tên mập lấy đất ném con!”
Tên mập chính là thằng nhỏ cướp hai viên bi của hai chị em ngày hôm đó, cũng là thằng nhỏ hay bắt nạt một đám trẻ con trong đình viện. Thằng nhỏ này to lớn đến nỗi những đứa trẻ lớn hơn nó ba bốn tuổi cũng không dám đánh lại nó.
Triệu Tú Vân tức giận: “Sao đứa nhỏ này có thể như vậy được chứ!”
Triệu Tú Vân nghĩ mãi không hiểu tất cả số tiền này đều là do bản thân cô tự kiếm được, cô cũng đã ăn cần mặc kiệm lắm rồi mà trong nhà cũng không phải không có gì ăn, vậy bọn họ còn muốn thế nào nữa.
Nhưng Triệu Tú Lệ lại làm gương rất tốt, mỗi tháng chị ta đều gửi về nhà mẹ đẻ hai mươi tệ, bản thân lấp lánh toả sáng cũng muốn lôi kéo em gái theo cùng nhau thiêu đốt, nuôi đến mức người nhà mẹ đẻ đều không cần phải lao động gì.
Lúc này Triệu Tú Vân mới hạ quyết tâm muốn đi tuỳ quân, hơn nữa mẹ ruột còn khăng khăng muốn lấy tiền của cô để đi mua việc cho hai đứa em trai, mỗi người cũng phải một nghìn tệ.
Mỗi ngày Triệu Tú Lệ đều làm công tác tư tưởng cho cô.
Thật sự quá phiền nên Triệu Tú Vân mới bỏ chạy.
Sau khi cô cân nhắc xong đến chuyện của chính mình lại cân nhắc tới chuyện của nhà chồng.
Lúc trước cô còn cho rằng Phương Hải và chị cả của cô là người giống nhau nhưng hiện tại xem ra cũng không giống lắm. Cũng không biết lúc này viết thư tới đây là muốn cái gì, không cần đồ thì cũng sẽ không viết thư, tem và giấy cũng đều phải mất tiền mà.
Hơn phân nửa là Phương Xuyên, ở nhà chồng cũng chỉ có mỗi anh ta còn đang học tập, chỉ đáng tiếc học không tốt nên bị nghỉ học, cũng chính là cái người mới tốt nghiệp tiểu học mà ý chí trong còn cao ngất ngưởng muốn vào thành phố. Mẹ chồng thương con út, đi khắp tứ phương để cung phụng anh ta, hiện tại còn chưa kiếm được vợ.
Cũng có khả năng là anh cả Phương Giang, anh ta có sáu người con, đứa lớn nhất là Phương Hưng Vương năm nay mười sáu tuổi, đúng là đang đến độ tuổi có thể đi làm được rồi nhưng anh ta vẫn muốn cho cậu ta đi nhập ngũ.
Khả năng nhỏ nhất có thể là cô em chồng Phương Phương, cô ta được gả cho một thanh niên trí thức là một học sinh tốt nghiệp cấp ba. Anh ta là người để mắt nhiều nhất đến công việc của đài phát thanh.
Bởi vì làm phát thanh viên không chỉ phải biết đọc báo mà còn phải viết được bản thảo.
Từ điểm này nhìn ra, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều không có một cái nào bớt lo.
Triệu Tú Vân thở dài cầm lấy những phần rau được nhặt xong đi vào trong phòng bếp. Cô lau khô hai tay vào tạp đề, vừa nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm nên lại lấy giấy dán ra.
Thừa dịp lúc tụi nhỏ còn chưa tan học ít nhiều gì cũng có thể kiếm được hai phần.
Loại kiếm sống thủ công này đều là kiểu quen tay hay việc, lúc cô đang dụi mắt thì đã trông thấy đến giờ Hoà Nhi phải đi về. Cô cũng đứng dậy đi thu dọn đồ, lúc này mới bắt đầu đi nấu cơm.
Cô luôn chỉ nấu một món đồ ăn lại nấu thêm cơm, cùng lắm thì còn làm thêm cả canh trứng.
Hoà Nhi rất thích ăn món này, mỗi khi khuấy canh với cơm là cô bé có thể ăn được một bát cơm lớn.
Thời gian cô tính toán rất vừa lúc, mới vừa dọn đồ lên bàn là đứa nhỏ đã chạy vọt về. Cũng không biết con bé làm cái chuyện gì mà mặt mũi lấm lem bùn đất,
Triệu Tú Vân nắm cánh tay con hỏi: “Sao con lại thế này?”
Hoà Nhi: “Tên mập lấy đất ném con!”
Tên mập chính là thằng nhỏ cướp hai viên bi của hai chị em ngày hôm đó, cũng là thằng nhỏ hay bắt nạt một đám trẻ con trong đình viện. Thằng nhỏ này to lớn đến nỗi những đứa trẻ lớn hơn nó ba bốn tuổi cũng không dám đánh lại nó.
Triệu Tú Vân tức giận: “Sao đứa nhỏ này có thể như vậy được chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.