[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 32: Những Chuyện Vặt Vãnh Hàng Ngày (1)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đừng có muốn cái gì là mua ngay cái đó, nhà của địa chủ sẽ không dự trữ lương thực.
Phương Hải còn có thể nói cái gì chứ, chắc hẳn chỉ có thể gật đầu mà thôi còn về phần có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
Thật ra cuộc sống ở khu tập thể cũng không khác gì lúc ở quê, chỉ là ở trong nhà có thêm một người đàn ông. Triệu Tú Vân cảm thấy tụi nhỏ còn thích ứng nhanh hơn cả cô.
Còn chưa đến mấy ngày Hoà Nhi đã tìm được một người bạn cùng nhau đi học, mỗi ngày vừa đến giờ đã có người gân cổ lên gọi cô bé ở cửa sân.
“Phương Thanh Hoà, Phương Thanh Hoà cậu nhanh lên!”
Hoà Nhi bị thúc giục không nhịn được nên cũng vội vàng đeo cặp sách lên chạy ra bên ngoài.
Triệu Tú Vân gọi với lại phía sau: “Bình nước, lấy bình nước đã!”
Cô bé chạy bay như một cơn gió trở về rồi lại chạy đi ra, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Phương Hải chậm rãi đút cho đứa nhỏ ăn: “Chị con cũng đã ăn xong đi học rồi, con nhìn con xem.”
Miêu Miêu là một đứa trẻ rất nhã nhặn, thật ra tính tình của hai chị em rất không giống nhau. Rõ ràng chỉ là cháo thôi nhưng cô nhóc ngậm vào trong miệng vẫn từ từ nhai nuốt, mỗi một tiếng ăn tới nửa ngày trời.
Sau khi nuốt vào cô nhóc sẽ lại chúm chím miệng cười để cho ba đút một miếng.
Triệu Tú Vân nhìn không nổi mới lấy bát cơm qua: “Anh đi sang một bên đi.”
Mỗi một miếng cô đếm đến số năm sáu xong lại đút một muỗng mới tới bên miệng, vậy là đứa nhỏ sẽ phải nuốt vào muỗng vừa mới ăn kia.
Cháo mà, đã nấu đến mức không thể nhừ hơn như vậy rồi cho nên căn bản không cần phải nhai làm gì. Cũng chỉ vì ba đứa nhỏ quá chiều theo khiến đứa nhỏ này ít bị trừng trị như vậy.
Phương Hải trông thấy cô làm như vậy mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng là nhanh hơn nhiều thật.”
Bản thân anh cũng rất sốt ruột nhưng không phải bởi vì anh không có lòng kiên nhẫn với con gái, anh gãi đầu đi vào trong sân giặt quần áo.
Xuân hàn se lạnh, nước đóng băng không chịu nổi, tụi nhỏ lại nghịch ngợm mỗi ngày trở về nhà đều lấm lem bùn đất cho nên ngày nào cũng phải thay quần áo. Anh cũng rất tự giác gánh vác việc gánh nước, giặt đồ.
Triệu Tú Vân cho con gái út ăn lại trông thấy anh muốn làm việc, cô nhanh chóng thúc giục: “Cứ để ở đấy một lát nữa em giặt, anh nhanh chóng đi làm đi thôi.”
Ở bên kia doanh trại cứ đến tám giờ là thổi còi, nếu như anh còn không mau đi tới nữa là sẽ không kịp.
Phương Hải: “Không sao đâu, anh chạy qua là được mà.”
Hai ngày nay anh đều chạy tới đó, nhắm cũng rất chuẩn giờ.
Triệu Tú Vân: “Vừa cơm nước xong đã chạy, anh coi chừng bị đau bụng đấy.”
Cô lại đẩy anh: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Giống y như nuôi ba đứa trẻ con vậy, không một người nào khiến cô không cần phải thúc giục.
Phương Hải vẫn làm theo ý mình, vắt quần áo sau đó lại đổ nước, lúc này mới chạy chậm đi ra cửa.
Lúc anh ra cửa, Triệu Tú Vẫn cũng cầm theo một chiếc cặp sách nhỏ đeo lên lưng cho con gái út.
Miêu Miêu mới chỉ ba tuổi, những đứa trẻ đến học trong lớp Dục Hồng cũng chỉ là đến chơi trò chơi cho nên về cơ bản bọn chúng cũng không cần phải mang sách giáo khoa gì. Nhưng mà cô nhóc vẫn muốn đeo cặp sách, vì vậy cô nhóc chỉ mới nói một câu thôi là ba đã mua cho ngay.
Đừng có muốn cái gì là mua ngay cái đó, nhà của địa chủ sẽ không dự trữ lương thực.
Phương Hải còn có thể nói cái gì chứ, chắc hẳn chỉ có thể gật đầu mà thôi còn về phần có thể làm được hay không lại là một chuyện khác.
Thật ra cuộc sống ở khu tập thể cũng không khác gì lúc ở quê, chỉ là ở trong nhà có thêm một người đàn ông. Triệu Tú Vân cảm thấy tụi nhỏ còn thích ứng nhanh hơn cả cô.
Còn chưa đến mấy ngày Hoà Nhi đã tìm được một người bạn cùng nhau đi học, mỗi ngày vừa đến giờ đã có người gân cổ lên gọi cô bé ở cửa sân.
“Phương Thanh Hoà, Phương Thanh Hoà cậu nhanh lên!”
Hoà Nhi bị thúc giục không nhịn được nên cũng vội vàng đeo cặp sách lên chạy ra bên ngoài.
Triệu Tú Vân gọi với lại phía sau: “Bình nước, lấy bình nước đã!”
Cô bé chạy bay như một cơn gió trở về rồi lại chạy đi ra, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu.
Phương Hải chậm rãi đút cho đứa nhỏ ăn: “Chị con cũng đã ăn xong đi học rồi, con nhìn con xem.”
Miêu Miêu là một đứa trẻ rất nhã nhặn, thật ra tính tình của hai chị em rất không giống nhau. Rõ ràng chỉ là cháo thôi nhưng cô nhóc ngậm vào trong miệng vẫn từ từ nhai nuốt, mỗi một tiếng ăn tới nửa ngày trời.
Sau khi nuốt vào cô nhóc sẽ lại chúm chím miệng cười để cho ba đút một miếng.
Triệu Tú Vân nhìn không nổi mới lấy bát cơm qua: “Anh đi sang một bên đi.”
Mỗi một miếng cô đếm đến số năm sáu xong lại đút một muỗng mới tới bên miệng, vậy là đứa nhỏ sẽ phải nuốt vào muỗng vừa mới ăn kia.
Cháo mà, đã nấu đến mức không thể nhừ hơn như vậy rồi cho nên căn bản không cần phải nhai làm gì. Cũng chỉ vì ba đứa nhỏ quá chiều theo khiến đứa nhỏ này ít bị trừng trị như vậy.
Phương Hải trông thấy cô làm như vậy mới bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng là nhanh hơn nhiều thật.”
Bản thân anh cũng rất sốt ruột nhưng không phải bởi vì anh không có lòng kiên nhẫn với con gái, anh gãi đầu đi vào trong sân giặt quần áo.
Xuân hàn se lạnh, nước đóng băng không chịu nổi, tụi nhỏ lại nghịch ngợm mỗi ngày trở về nhà đều lấm lem bùn đất cho nên ngày nào cũng phải thay quần áo. Anh cũng rất tự giác gánh vác việc gánh nước, giặt đồ.
Triệu Tú Vân cho con gái út ăn lại trông thấy anh muốn làm việc, cô nhanh chóng thúc giục: “Cứ để ở đấy một lát nữa em giặt, anh nhanh chóng đi làm đi thôi.”
Ở bên kia doanh trại cứ đến tám giờ là thổi còi, nếu như anh còn không mau đi tới nữa là sẽ không kịp.
Phương Hải: “Không sao đâu, anh chạy qua là được mà.”
Hai ngày nay anh đều chạy tới đó, nhắm cũng rất chuẩn giờ.
Triệu Tú Vân: “Vừa cơm nước xong đã chạy, anh coi chừng bị đau bụng đấy.”
Cô lại đẩy anh: “Nhanh lên, nhanh lên.”
Giống y như nuôi ba đứa trẻ con vậy, không một người nào khiến cô không cần phải thúc giục.
Phương Hải vẫn làm theo ý mình, vắt quần áo sau đó lại đổ nước, lúc này mới chạy chậm đi ra cửa.
Lúc anh ra cửa, Triệu Tú Vẫn cũng cầm theo một chiếc cặp sách nhỏ đeo lên lưng cho con gái út.
Miêu Miêu mới chỉ ba tuổi, những đứa trẻ đến học trong lớp Dục Hồng cũng chỉ là đến chơi trò chơi cho nên về cơ bản bọn chúng cũng không cần phải mang sách giáo khoa gì. Nhưng mà cô nhóc vẫn muốn đeo cặp sách, vì vậy cô nhóc chỉ mới nói một câu thôi là ba đã mua cho ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.