[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 31: Vẫn Còn Tiền Riêng (3)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Hải thấy thế mới nói: “Tính cách của tụi nhỏ cũng khác nhau rất nhiều.”
“Cùng một loại gạo có thể sinh ra cả trăm người, làm sao có thể hoàn toàn giống nhau được.”
Hoà Nhi còn rất khăng khái, lúc đi vào phòng học cô bé cũng chỉ vẫy tay chào.
Triệu Tú Vân đứng ở bên cửa sổ nhìn một hồi, lúc sau hai vợ chồng mới rời đi.
Lúc đi ra cửa trường học, Triệu Tú Vân nói: “Vẫn là Thượng Hải tốt.”
Phương Hải hỏi: “Vì sao?”
Tuy rằng anh cũng cảm thấy tốt nhưng anh sẽ không vô duyên vô vớ nói như vậy.
Kể từ khi Triệu Tú Vân tốt nghiệp trung học cơ sở, cô đã cảm thấy học tập là một chuyện rất quan trọng, quản thúc con cái cần phải quản một cách chặt chẽ, nhưng điều kiện ở công xã vẫn còn hạn chế nên giáo viên cũng chẳng có mấy người.
Cô thở dài nói: “Thì lúc trước ở nhà mỗi ngày Hoà Nhi cũng chỉ có thể học tiết buổi sáng, buổi chiều đều ở phòng học của mình làm bài tập. Còn giáo viên cũng phải dạy cho những học sinh khối khác đi học.”
Trường học ở công xã Thuỷ Nam thì không giống như vậy, giáo viên dạy ngữ văn và toán đều được tách ra nên có thể dạy tiết học được cả ngày.
Phương Hải chưa từng được đi học mà ở đại đội cũng không có trường tiểu học, đây vẫn là lần đầu tiên anh biết nên buột miệng thốt ra: “Sao em lại không nói với anh.”
Ở Tây Bắc gian khổ như vậy, trường tiểu học ở khu tập thể cũng đang làm không tồi, như vậy không phải sẽ làm chậm trễ tụi nhỏ sao.
Trước giờ Triệu Tú Vân cũng chẳng trông cậy được vào người đàn ông này chứ đừng nói là đại đội. Đi nhìn toàn bộ cái công xã, cùng lắm người đàn ông này cũng chỉ kiếm được một ít điểm công cùng ít tiền, tốt hơn một chút nữa cũng chỉ có thể phụ giúp được vợ gánh nước nhưng hầu hết đều không giúp đỡ được chai dầu gì cả chỉ có thể làm cô thêm phiền.
Từ nhỏ cô đã biết, nếu như trong cuộc sống muốn dựa vào một người đàn ông có muốn nghĩ cũng chẳng cần phải nghĩ. Tất nhiên cô không cảm thấy phải cần thiết nói những việc này với Phương Hải.
Cũng chỉ vì mấy ngày hôm nay anh thật sự đã rất chăm chỉ cho nên Triệu Tú Vân mới cảm có hơi xấu hổ hình như từ trước tới nay mình đã nhìn lầm anh rồi.
Cô cũng chỉ có thể nói: “Xa như vậy nói ra có ích lợi gì.”
Phương Hải nghĩ lại cũng đúng, nếu như không phải anh được thăng chức thì quả thật trong nhà chỉ có một người kiếm tiền, đúng là không đủ thật, trong ngoài nhiều ít gì cũng phải tiêu dùng.
Anh có lòng muốn nói ra mấy câu dễ nghe, nghe nói phụ nữ thích nhất là được lấy lòng nhưng quả thật miệng anh có hơi vụng về lại cảm thấy chật vật không biết mở miệng ra thế nào.
Lúc đi ngang qua Hợp tác xã Cung Ứng và Tiêu thụ, anh ngượng nghịu nói: “Em có muốn mua cái gì không? Anh mua cho em.”
Theo như anh thấy thì một người đàn ông thật sự tốt chính là một người đàn ông biết mở miệng hỏi mua đồ.
Triệu Tú Vân dừng bước chân nhìn anh từ trên xuống dưới. Phương Hải bị nhìn đến trong lòng phát run, trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ thử hỏi: “Em có… muốn mua xe đạp không?”
Việc của Phương Xuyên làm cho anh thấy đuối lý, nhưng đối với một món đồ lớn như một chiếc xe đạp thì còn phải dùng tới phiếu nữa.
Triệu Tú Vân lắc đầu, mỉm cười xinh đẹp nói: “Em chỉ cảm thấy kỳ quái anh lấy tiền từ đâu ra?”
Trong lòng cô thầm nói hoá ra anh còn tích góp cả tiền riêng cơ đấy.
Phương Hải lạnh cả sống lưng, anh xấu hổ cười khà khà ý muốn lừa gạt cho qua chuyện, Triệu Tú Vân cũng không có ý muốn truy cứu nữa.
“Chỉ có điều anh tiêu tiền cho con phải có chừng mực.”
Phương Hải thấy thế mới nói: “Tính cách của tụi nhỏ cũng khác nhau rất nhiều.”
“Cùng một loại gạo có thể sinh ra cả trăm người, làm sao có thể hoàn toàn giống nhau được.”
Hoà Nhi còn rất khăng khái, lúc đi vào phòng học cô bé cũng chỉ vẫy tay chào.
Triệu Tú Vân đứng ở bên cửa sổ nhìn một hồi, lúc sau hai vợ chồng mới rời đi.
Lúc đi ra cửa trường học, Triệu Tú Vân nói: “Vẫn là Thượng Hải tốt.”
Phương Hải hỏi: “Vì sao?”
Tuy rằng anh cũng cảm thấy tốt nhưng anh sẽ không vô duyên vô vớ nói như vậy.
Kể từ khi Triệu Tú Vân tốt nghiệp trung học cơ sở, cô đã cảm thấy học tập là một chuyện rất quan trọng, quản thúc con cái cần phải quản một cách chặt chẽ, nhưng điều kiện ở công xã vẫn còn hạn chế nên giáo viên cũng chẳng có mấy người.
Cô thở dài nói: “Thì lúc trước ở nhà mỗi ngày Hoà Nhi cũng chỉ có thể học tiết buổi sáng, buổi chiều đều ở phòng học của mình làm bài tập. Còn giáo viên cũng phải dạy cho những học sinh khối khác đi học.”
Trường học ở công xã Thuỷ Nam thì không giống như vậy, giáo viên dạy ngữ văn và toán đều được tách ra nên có thể dạy tiết học được cả ngày.
Phương Hải chưa từng được đi học mà ở đại đội cũng không có trường tiểu học, đây vẫn là lần đầu tiên anh biết nên buột miệng thốt ra: “Sao em lại không nói với anh.”
Ở Tây Bắc gian khổ như vậy, trường tiểu học ở khu tập thể cũng đang làm không tồi, như vậy không phải sẽ làm chậm trễ tụi nhỏ sao.
Trước giờ Triệu Tú Vân cũng chẳng trông cậy được vào người đàn ông này chứ đừng nói là đại đội. Đi nhìn toàn bộ cái công xã, cùng lắm người đàn ông này cũng chỉ kiếm được một ít điểm công cùng ít tiền, tốt hơn một chút nữa cũng chỉ có thể phụ giúp được vợ gánh nước nhưng hầu hết đều không giúp đỡ được chai dầu gì cả chỉ có thể làm cô thêm phiền.
Từ nhỏ cô đã biết, nếu như trong cuộc sống muốn dựa vào một người đàn ông có muốn nghĩ cũng chẳng cần phải nghĩ. Tất nhiên cô không cảm thấy phải cần thiết nói những việc này với Phương Hải.
Cũng chỉ vì mấy ngày hôm nay anh thật sự đã rất chăm chỉ cho nên Triệu Tú Vân mới cảm có hơi xấu hổ hình như từ trước tới nay mình đã nhìn lầm anh rồi.
Cô cũng chỉ có thể nói: “Xa như vậy nói ra có ích lợi gì.”
Phương Hải nghĩ lại cũng đúng, nếu như không phải anh được thăng chức thì quả thật trong nhà chỉ có một người kiếm tiền, đúng là không đủ thật, trong ngoài nhiều ít gì cũng phải tiêu dùng.
Anh có lòng muốn nói ra mấy câu dễ nghe, nghe nói phụ nữ thích nhất là được lấy lòng nhưng quả thật miệng anh có hơi vụng về lại cảm thấy chật vật không biết mở miệng ra thế nào.
Lúc đi ngang qua Hợp tác xã Cung Ứng và Tiêu thụ, anh ngượng nghịu nói: “Em có muốn mua cái gì không? Anh mua cho em.”
Theo như anh thấy thì một người đàn ông thật sự tốt chính là một người đàn ông biết mở miệng hỏi mua đồ.
Triệu Tú Vân dừng bước chân nhìn anh từ trên xuống dưới. Phương Hải bị nhìn đến trong lòng phát run, trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ thử hỏi: “Em có… muốn mua xe đạp không?”
Việc của Phương Xuyên làm cho anh thấy đuối lý, nhưng đối với một món đồ lớn như một chiếc xe đạp thì còn phải dùng tới phiếu nữa.
Triệu Tú Vân lắc đầu, mỉm cười xinh đẹp nói: “Em chỉ cảm thấy kỳ quái anh lấy tiền từ đâu ra?”
Trong lòng cô thầm nói hoá ra anh còn tích góp cả tiền riêng cơ đấy.
Phương Hải lạnh cả sống lưng, anh xấu hổ cười khà khà ý muốn lừa gạt cho qua chuyện, Triệu Tú Vân cũng không có ý muốn truy cứu nữa.
“Chỉ có điều anh tiêu tiền cho con phải có chừng mực.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.