[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 34: Những Chuyện Vặt Vãnh Hàng Ngày (3)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi làm một hồi cô sẽ đứng dậy đi đi lại lại một chút, ngồi nguyên một chỗ cũng sẽ rất mệt.
Triệu Tú Vân bỏ những hộp giấy đã được dán vào trong một chiếc thùng lớn, sau đó thu dọn một chút những thứ còn dư lại rồi đi làm cơm. Còn đang chuẩn bị làm thì cô chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi cô ra ngoài.
“Chị Trần tới đó à.”
Chị Trần tên là Trần Tú Anh sống ở ngay bên cạnh nhà bọn họ, tuổi tác khoảng tầm ba mươi tuổi, tóc được cắt ngắn tới lỗ tai, đuôi mặt cụp xuống phía dưới, trông bộ dạng có vẻ không có tinh thần gì, lúc nói chuyện cũng chẳng có lực.
“Chị tới để hỏi một chút buổi chiều em có đi ra ngoài đào rau dại không?”
Công xã Thuỷ Nam có chỗ dựa vững chắc nên cho phép người nhà trong khu được đào rau dại và hái nấm.
Đương nhiên Triệu Tú Vân sẽ đi, cô vội vàng đồng ý: “Đi chứ, mấy giờ chúng ta đi?”
Cô suy nghĩ một lúc lại có hơi hối hận vì sáng nay đi mua đồ ăn không công.
Chị Trần: “Hai giờ đi, chờ bọn nhỏ đi học đã.”
Cô ta có bốn người con, tuổi gần gần như nhau đều đang học tiểu học.
Trong lòng Triệu Tú Vân còn đang nghi ngờ cơ thể cô ta không tốt chính là vì cô ta sinh con quá gần nhau, thế nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân cô mà thôi.
Hai người trò chuyện vài câu rồi ai làm chuyện người nấy.
Bữa cơm trưa chỉ có Triệu Tú Vân và Hoà Nhi ăn cho nên cô cũng chỉ nấu mấy món.
Mỗi ngày Hoà Nhi đều không ngừng mở miệng trò chuyện, lôi kéo mẹ nói ra những chuyện nhảm nhí giữa các bạn học trong lớp.
“Hôm nay Lục Hầu đánh Thái Thái, anh trai của Thái Thái lại đánh Lưu Hầu, em gái của Lục Hầu lại đánh anh trai của cậu ấy.”
Nói tóm lại là đánh tới đánh lui, cậu có anh trai thì tôi có chị gái, ma cao một thước đạo cao một trượng.
Bởi vậy Hoà Nhi phát tán tư duy vỗ ngực đảm bảo: “Chờ tới khi Miêu Miêu vào tiểu học, nếu như mà có người đánh em ấy thì con sẽ đánh lại.”
Triệu Tú Vân chọc cái đầu nhỏ của cô bé: “Ít đánh nhau thôi, con gái nhà người ta phải nhã nhặn một chút.”
Bọn trẻ con đều rất ngông cuồng, cậu cắn tôi một miếng tôi sẽ đá cậu một cái chẳng ai thèm quan tâm gì.
Hoà Nhi cười khúc nhích, cơm nước xong xuôi lại tự cầm bài tập đi làm.
Buổi tối cô bé còn phải cùng chơi với em gái nên không có thời gian để làm bài tập, cô bé vẫn có sự tự giác về điểm này.
Đừng cho rằng cô bé chỉ là một đứa trẻ nhưng thật ra trong lòng cô bé hiểu rõ nếu như không làm xong bài tập thì sẽ bị mẹ đánh, thành tích thi không tốt mẹ cũng sẽ không thích.
Vốn dĩ khi còn đi học ở quê cô bé vẫn luôn được xếp thành tích thứ nhất nhưng khi tới đây cô bé có hơi không theo kịp. Nhưng trẻ em cũng cần phải mạnh mẽ, bản thân phải biết đuổi kịp.
Triệu Tú Vân đã tốn không ít công sức trong việc bồi dưỡng thói quen cho tụi nhỏ. Phương Hải chỉ cần nhìn nhà người ta rồi lại nhìn nhà mình là biết, bản thân nghĩ lại đều cảm thấy băn khoăn. Dù sao làm ba cũng không tốn quá nhiều sức lực chủ yếu là ngồi mát ăn bát vàng.
Triệu Tú Vân không biết anh nghĩ gì mà có biết cũng chỉ cảm thấy còn tính là có lương tâm.
Rửa xong bát đũa, trông thấy con gái vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, cô cầm một viên kẹo từ trong ngăn tủ ra: “Ăn đi.”
Hoà Nhi cầm lấy kẹo sữa thỏ trắng, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, loại kẹo này cô bé mới chỉ được ăn qua sau khi tới Thượng Hải, không cần phải bàn đến chuyện nó ngọt tới mức nào.
Sau khi làm một hồi cô sẽ đứng dậy đi đi lại lại một chút, ngồi nguyên một chỗ cũng sẽ rất mệt.
Triệu Tú Vân bỏ những hộp giấy đã được dán vào trong một chiếc thùng lớn, sau đó thu dọn một chút những thứ còn dư lại rồi đi làm cơm. Còn đang chuẩn bị làm thì cô chợt nghe thấy bên ngoài có người gọi cô ra ngoài.
“Chị Trần tới đó à.”
Chị Trần tên là Trần Tú Anh sống ở ngay bên cạnh nhà bọn họ, tuổi tác khoảng tầm ba mươi tuổi, tóc được cắt ngắn tới lỗ tai, đuôi mặt cụp xuống phía dưới, trông bộ dạng có vẻ không có tinh thần gì, lúc nói chuyện cũng chẳng có lực.
“Chị tới để hỏi một chút buổi chiều em có đi ra ngoài đào rau dại không?”
Công xã Thuỷ Nam có chỗ dựa vững chắc nên cho phép người nhà trong khu được đào rau dại và hái nấm.
Đương nhiên Triệu Tú Vân sẽ đi, cô vội vàng đồng ý: “Đi chứ, mấy giờ chúng ta đi?”
Cô suy nghĩ một lúc lại có hơi hối hận vì sáng nay đi mua đồ ăn không công.
Chị Trần: “Hai giờ đi, chờ bọn nhỏ đi học đã.”
Cô ta có bốn người con, tuổi gần gần như nhau đều đang học tiểu học.
Trong lòng Triệu Tú Vân còn đang nghi ngờ cơ thể cô ta không tốt chính là vì cô ta sinh con quá gần nhau, thế nhưng mà đây cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân cô mà thôi.
Hai người trò chuyện vài câu rồi ai làm chuyện người nấy.
Bữa cơm trưa chỉ có Triệu Tú Vân và Hoà Nhi ăn cho nên cô cũng chỉ nấu mấy món.
Mỗi ngày Hoà Nhi đều không ngừng mở miệng trò chuyện, lôi kéo mẹ nói ra những chuyện nhảm nhí giữa các bạn học trong lớp.
“Hôm nay Lục Hầu đánh Thái Thái, anh trai của Thái Thái lại đánh Lưu Hầu, em gái của Lục Hầu lại đánh anh trai của cậu ấy.”
Nói tóm lại là đánh tới đánh lui, cậu có anh trai thì tôi có chị gái, ma cao một thước đạo cao một trượng.
Bởi vậy Hoà Nhi phát tán tư duy vỗ ngực đảm bảo: “Chờ tới khi Miêu Miêu vào tiểu học, nếu như mà có người đánh em ấy thì con sẽ đánh lại.”
Triệu Tú Vân chọc cái đầu nhỏ của cô bé: “Ít đánh nhau thôi, con gái nhà người ta phải nhã nhặn một chút.”
Bọn trẻ con đều rất ngông cuồng, cậu cắn tôi một miếng tôi sẽ đá cậu một cái chẳng ai thèm quan tâm gì.
Hoà Nhi cười khúc nhích, cơm nước xong xuôi lại tự cầm bài tập đi làm.
Buổi tối cô bé còn phải cùng chơi với em gái nên không có thời gian để làm bài tập, cô bé vẫn có sự tự giác về điểm này.
Đừng cho rằng cô bé chỉ là một đứa trẻ nhưng thật ra trong lòng cô bé hiểu rõ nếu như không làm xong bài tập thì sẽ bị mẹ đánh, thành tích thi không tốt mẹ cũng sẽ không thích.
Vốn dĩ khi còn đi học ở quê cô bé vẫn luôn được xếp thành tích thứ nhất nhưng khi tới đây cô bé có hơi không theo kịp. Nhưng trẻ em cũng cần phải mạnh mẽ, bản thân phải biết đuổi kịp.
Triệu Tú Vân đã tốn không ít công sức trong việc bồi dưỡng thói quen cho tụi nhỏ. Phương Hải chỉ cần nhìn nhà người ta rồi lại nhìn nhà mình là biết, bản thân nghĩ lại đều cảm thấy băn khoăn. Dù sao làm ba cũng không tốn quá nhiều sức lực chủ yếu là ngồi mát ăn bát vàng.
Triệu Tú Vân không biết anh nghĩ gì mà có biết cũng chỉ cảm thấy còn tính là có lương tâm.
Rửa xong bát đũa, trông thấy con gái vẫn còn đang ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, cô cầm một viên kẹo từ trong ngăn tủ ra: “Ăn đi.”
Hoà Nhi cầm lấy kẹo sữa thỏ trắng, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, loại kẹo này cô bé mới chỉ được ăn qua sau khi tới Thượng Hải, không cần phải bàn đến chuyện nó ngọt tới mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.