[Thập Niên 70] Vợ Chồng Chân Thật
Chương 35: Những Chuyện Vặt Vãnh Hàng Ngày (4)
Đông Biên Nguyệt Lượng Viên
18/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thế nhưng mà mẹ quản rất nghiêm, rõ ràng mẹ có cả một hộp kẹo rất lớn nhưng chỉ thỉnh thoảng mới cho ăn một viên.
Cô bé ngậm viên kẹo nói: “Con thích mẹ nhất trên đời này.”
Triệu Tú Vân mỉm cười không nói gì, cô bé cho rằng cô không biết sao lúc ba cho kẹo thì cô bé nói thích ba nhất, hai ba con lén lút như vậy còn cho rằng cô không biết cơ đấy.
Quả thật là quá ngây thơ, nói khoa trương một chút thì chính là trong lu gạo có mấy hạt cô còn có thể biết được rõ ràng nữa là. Nhưng mà cô cảm thấy cái này cũng không có gì tính là quá đáng cả cho nên cô cũng không vạch trần.
Dù sao con bé cũng không được ba nuôi lớn ở bên cạnh, thương thì thương nhưng vẫn chưa đủ thân thiết. Trẻ con mà, cho chúng nó đồ ăn thì chính là người tốt nhất.
Không có đường đi thì làm sao có thể thân thiết được?
Triệu Tú Vân thúc giục cô bé: “Được rồi, nhanh làm bài đi.”
Làm nhanh còn có thể ngủ tiếp được một giấc.
Nhưng mà Hoà Nhi lại không thích ngủ trưa, còn chưa đến giờ đi học mà không biết đã có ai ở bên ngoài gọi cô bé nên cô bé lại chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Triệu Tú Vân cũng mặc kệ, cô cầm giỏ lên đi tới gõ cửa nhà bên cạnh.
Gia đình nhà Trần Tú Anh phải gọi là binh hoang mã loạn, đứa lớn nhà bọn họ năm nay đã mười một tuổi, còn đứa nhỏ thì sáu tuổi, tất cả đều là con trai, nói mỗi đứa một câu đã là quá sức.
Người bình thường nhìn không có sức lực gì sẽ tức giận: “Đều thành thật hết cho mẹ!”
Với giọng nói này, bình thường Triệu Tú Vân sẽ hiểu lầm sức lực của người ta đều dành lại để mắng con cái mất.
Trần Tú Anh nhìn đến cô cũng cầm lấy cái rổ nói: “Đi, chúng ta gọi mấy người nhà khác nữa.”
Cô ta đi tuỳ quân sớm nên người quen biết cũng nhiều, đông gọi một tiếng tây gọi một tiếng đến ngay cả sinh viên Đồng Nhuỵ cũng tới, vẫn là cái bộ dạng ngửa cằm lên nhìn người khác.
Có thể nhìn ra được nhân duyên của Đồng Thuỵ không được tốt, ngay cả khi mang theo cô ấy cùng đi thì cũng chẳng có mấy người nói chuyện với cô ấy cả.
Triệu Tú Vân cũng không tìm cô ấy nói chuyện, cô cùng với những chị dâu khác nói về chuyện mua sắm đồ ở Thượng Hải.
Một đám người vui cười nói giỡn rất nhanh đã đi tới được địa điểm cần đến.
Trên núi này không chỉ có mấy người bọn họ mà còn có cả người ởcông xã, gặp phải người quen biết cũng sẽ lên tiếng chào hỏi.
Triệu Tú Vân không quen biết ai cả, cô chỉ biết yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh đào rau dại. Cô mang theo một cái cuốc nhỏ nhẹ nhàng cạy một chút để giũ bớt đất ra.
Có thể ngay từ đầu Đồng Nhuỵ đã luôn thu hút sự chú ý của cô cho nên cô cũng thường xuyên liếc mắt nhìn người ta một cái. Lúc sau cô lại cảm thấy làm như vậy không được phải phép cho lắm cho nên lại tự dặn với lòng mình phải nhịn lại.
Khó khăn lắm mới không đi nhìn người ta tiếp nhưng lại có chuyện xảy ra với người ta khiến cô vẫn phải đi nhìn.
Hôm nay Đồng Thuỵ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp cùng một chiếc quần túi hộp, chỉ cần nhìn quần áo cô ấy mặc trên người cũng biết cô ấy không muốn làm việc chút nào.
Hiện giờ bộ quần áo trắng như tuyết đã bị dính đầy bùn đất, nét mặt của cô ấy thể hiện ra vẻ không vui chán ghét: “Cô làm cái gì vậy, quần áo của tôi đều bẩn hết rồi!”
Người bị chỉ trích tên là Lý Mai Hoa cũng là người trong gia đình quân nhân, cô ấy không được cao cho lắm chắc hẳn cũng chỉ khoảng một mét rưỡi, cánh tay nhìn qua rất có sức lực, vừa nhìn đã biết là người đã làm không ít việc.
Thế nhưng mà mẹ quản rất nghiêm, rõ ràng mẹ có cả một hộp kẹo rất lớn nhưng chỉ thỉnh thoảng mới cho ăn một viên.
Cô bé ngậm viên kẹo nói: “Con thích mẹ nhất trên đời này.”
Triệu Tú Vân mỉm cười không nói gì, cô bé cho rằng cô không biết sao lúc ba cho kẹo thì cô bé nói thích ba nhất, hai ba con lén lút như vậy còn cho rằng cô không biết cơ đấy.
Quả thật là quá ngây thơ, nói khoa trương một chút thì chính là trong lu gạo có mấy hạt cô còn có thể biết được rõ ràng nữa là. Nhưng mà cô cảm thấy cái này cũng không có gì tính là quá đáng cả cho nên cô cũng không vạch trần.
Dù sao con bé cũng không được ba nuôi lớn ở bên cạnh, thương thì thương nhưng vẫn chưa đủ thân thiết. Trẻ con mà, cho chúng nó đồ ăn thì chính là người tốt nhất.
Không có đường đi thì làm sao có thể thân thiết được?
Triệu Tú Vân thúc giục cô bé: “Được rồi, nhanh làm bài đi.”
Làm nhanh còn có thể ngủ tiếp được một giấc.
Nhưng mà Hoà Nhi lại không thích ngủ trưa, còn chưa đến giờ đi học mà không biết đã có ai ở bên ngoài gọi cô bé nên cô bé lại chạy đi không thấy bóng dáng đâu.
Triệu Tú Vân cũng mặc kệ, cô cầm giỏ lên đi tới gõ cửa nhà bên cạnh.
Gia đình nhà Trần Tú Anh phải gọi là binh hoang mã loạn, đứa lớn nhà bọn họ năm nay đã mười một tuổi, còn đứa nhỏ thì sáu tuổi, tất cả đều là con trai, nói mỗi đứa một câu đã là quá sức.
Người bình thường nhìn không có sức lực gì sẽ tức giận: “Đều thành thật hết cho mẹ!”
Với giọng nói này, bình thường Triệu Tú Vân sẽ hiểu lầm sức lực của người ta đều dành lại để mắng con cái mất.
Trần Tú Anh nhìn đến cô cũng cầm lấy cái rổ nói: “Đi, chúng ta gọi mấy người nhà khác nữa.”
Cô ta đi tuỳ quân sớm nên người quen biết cũng nhiều, đông gọi một tiếng tây gọi một tiếng đến ngay cả sinh viên Đồng Nhuỵ cũng tới, vẫn là cái bộ dạng ngửa cằm lên nhìn người khác.
Có thể nhìn ra được nhân duyên của Đồng Thuỵ không được tốt, ngay cả khi mang theo cô ấy cùng đi thì cũng chẳng có mấy người nói chuyện với cô ấy cả.
Triệu Tú Vân cũng không tìm cô ấy nói chuyện, cô cùng với những chị dâu khác nói về chuyện mua sắm đồ ở Thượng Hải.
Một đám người vui cười nói giỡn rất nhanh đã đi tới được địa điểm cần đến.
Trên núi này không chỉ có mấy người bọn họ mà còn có cả người ởcông xã, gặp phải người quen biết cũng sẽ lên tiếng chào hỏi.
Triệu Tú Vân không quen biết ai cả, cô chỉ biết yên lặng ngồi xổm xuống bên cạnh đào rau dại. Cô mang theo một cái cuốc nhỏ nhẹ nhàng cạy một chút để giũ bớt đất ra.
Có thể ngay từ đầu Đồng Nhuỵ đã luôn thu hút sự chú ý của cô cho nên cô cũng thường xuyên liếc mắt nhìn người ta một cái. Lúc sau cô lại cảm thấy làm như vậy không được phải phép cho lắm cho nên lại tự dặn với lòng mình phải nhịn lại.
Khó khăn lắm mới không đi nhìn người ta tiếp nhưng lại có chuyện xảy ra với người ta khiến cô vẫn phải đi nhìn.
Hôm nay Đồng Thuỵ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp cùng một chiếc quần túi hộp, chỉ cần nhìn quần áo cô ấy mặc trên người cũng biết cô ấy không muốn làm việc chút nào.
Hiện giờ bộ quần áo trắng như tuyết đã bị dính đầy bùn đất, nét mặt của cô ấy thể hiện ra vẻ không vui chán ghét: “Cô làm cái gì vậy, quần áo của tôi đều bẩn hết rồi!”
Người bị chỉ trích tên là Lý Mai Hoa cũng là người trong gia đình quân nhân, cô ấy không được cao cho lắm chắc hẳn cũng chỉ khoảng một mét rưỡi, cánh tay nhìn qua rất có sức lực, vừa nhìn đã biết là người đã làm không ít việc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.