Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Học Bá
Chương 8: Nha Đầu (1)
Dục Tố
09/09/2022
“Không đúng.” Tô Noãn Noãn cũng không giống Tôn Nhu có tính dịu dàng hiền thục.
Kiếp trước cô hoạt động trong thương nghiệp, tuy rằng bây giờ cô cùng nguyên chủ Tô Noãn Noãn, trùng tên trùng họ, vẫn là Noãn Noãn như cũ, nhưng lại không mềm yếu.
Cô chính là chị đại có tiếng sấm rền gió cuốn, bà cụ vì một cái trứng gà cũng dám lằng nhằng như vậy, bà ta cũng không quá tôn trọng cô rồi đấy.
“Bà nội, cháu có phải là người nhà họ Tô không? Cháu là cháu gái bà đúng không? Gà nhà họ Tô, là của ai?
Ba con gà mái già, một ngày nhặt được ba cái trứng, bà nội chia thế nào? Cháu ăn một cái, sao lại giống như là phạm phải tội tày đình?”
“Mày……” Lão thái thái không nghĩ tới con nhóc thế nhưng liên tiếp tra hỏi bà, câu hỏi này tự dưng không trả lời được.
Một bên, ông cụ nhà Tô gia từ trước đến nay trầm mặc ít lời, nhưng tiếng nói rất có trọng lượng. Ông đưa ánh mắt nhìn, tiếp sau lại cúi đầu, tiếp tục ngồi ở trên cạnh cửa.
Cửa trước bị đẩy ra, Tô Tiểu Ngọc đi làm ở trấn trên Cung Tiêu Xã trở về. Đây là “ tiểu áo bông tri kỷ” của bà cụ. Theo sau Tô Tiểu Ngọc là Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc buổi chiều đã làm xong việc cua rhai người. Anh làm xong việc của mình cùng Tôn Nhu mới trở về. Cho nên, trong nhà anh là người về trễ nhất.
“Ai u, làm gì vậy đâu? Tam Nha, cháu dám trả treo với bà nội? Cháu còn tuổi nhỏ, như thế không được, ai dạy cháu như vậy?”
Tô Tiểu Ngọc mới vừa vào cửa, tay còn vác bao nặng, cũng không phân rõ trắng đen đã bắt đầu chỉ trích Tô Noãn Noãn. Lời nói tràn ngập âm dương quái khí, ai có đầu óc đều đều có thể nghe ra dụng ý của cô ta.
“Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn, Tôn Nhu, đây là cách cô dạy con gái?” Bà cụ tức giận, chỉ vào Tô Noãn Noãn ngón tay đều run rẩy.
“Đứa nhỏ cũng không nói sai.” Tôn Nhu mở ra cánh tay, giống như gà mái già bảo vệ con gái nói với bà cụ.
Tôn Nhu là người có văn hóa, cãi nhau không tốt. Tuy nhiên, cô cũng không tỏ ra yêu thế, bà cụ đứng trước mặt cô lại không dám động thủ.
Vợ của cậu ba tính tình mềm, thời điểm bà cụ không vui, cãi nhau tức giận lên, sẽ chủ động đánh, véo vài cái. Nhưng khi đối mặt với Tôn Nhu, bà cụ trước nay không dám xuống tay.
Em nói nè chị dâu, chị luôn miệng nói nhà họ Đỗ bồi thường trứng sẽ trả lại mẹ. Ý tứ này, khi nhà họ Đỗ bồi thường trứng gà chị tự cất giấu cho bản thân ăn.” Lý Chiêu Đệ vốn dĩ đang ăn hạt dưa xem kịch thật sự là nhịn không được. Cô một bên nhìn về phía cô em chồng, một bên nói.
Hai mươi cái trứng gà, cô phải đến xúi giục bà cụ chia đều xuống dưới. Nói cách khác, để con nhóc chết tiệt kia ăn, thật là quá lãng phí. Bây giờ xúi dục bà cụ chỗ đó làm lớn chuyện một chút, khiến gia đình lão đại giao ra trứng già. Sau đó, cô sai hai đứa con trai trộm đem trứng gà giấu, cho cô ta ăn.
Hoàn mỹ!
Nghĩ đến thơm ngào ngạt trứng gà, Lý Chiêu Đệ nuốt một ngụm nước miếng.
“Em vừa rồi trên đường nghe nói sự tình hôm nay Tam Nha. Chị dâu, mẹ giúp chị đi theo người đánh lộn, chị ngồi không, chờ được lợi?
Mẹ ơi, chúng ta là không khí, tức giận không ai đau lòng đâu, người khác lại không hiếu thuận với mẹ, con thy mẹ đau lòng.” Tô Tiểu Ngọc ôm bà cụ, giả vờ kéo bà vào phòng.
“Cô nhỏ, cô nghe mọi người nói cái gì?” Tô Noãn Noãn nhìn Tô Tiểu Ngọc thì tức giận. Trong trí nhớ, cô nhỏ rất thành thục việc châm ngòi ly gián chuyện kiểu này.
Kiếp trước cô hoạt động trong thương nghiệp, tuy rằng bây giờ cô cùng nguyên chủ Tô Noãn Noãn, trùng tên trùng họ, vẫn là Noãn Noãn như cũ, nhưng lại không mềm yếu.
Cô chính là chị đại có tiếng sấm rền gió cuốn, bà cụ vì một cái trứng gà cũng dám lằng nhằng như vậy, bà ta cũng không quá tôn trọng cô rồi đấy.
“Bà nội, cháu có phải là người nhà họ Tô không? Cháu là cháu gái bà đúng không? Gà nhà họ Tô, là của ai?
Ba con gà mái già, một ngày nhặt được ba cái trứng, bà nội chia thế nào? Cháu ăn một cái, sao lại giống như là phạm phải tội tày đình?”
“Mày……” Lão thái thái không nghĩ tới con nhóc thế nhưng liên tiếp tra hỏi bà, câu hỏi này tự dưng không trả lời được.
Một bên, ông cụ nhà Tô gia từ trước đến nay trầm mặc ít lời, nhưng tiếng nói rất có trọng lượng. Ông đưa ánh mắt nhìn, tiếp sau lại cúi đầu, tiếp tục ngồi ở trên cạnh cửa.
Cửa trước bị đẩy ra, Tô Tiểu Ngọc đi làm ở trấn trên Cung Tiêu Xã trở về. Đây là “ tiểu áo bông tri kỷ” của bà cụ. Theo sau Tô Tiểu Ngọc là Tô Kiến Quốc.
Tô Kiến Quốc buổi chiều đã làm xong việc cua rhai người. Anh làm xong việc của mình cùng Tôn Nhu mới trở về. Cho nên, trong nhà anh là người về trễ nhất.
“Ai u, làm gì vậy đâu? Tam Nha, cháu dám trả treo với bà nội? Cháu còn tuổi nhỏ, như thế không được, ai dạy cháu như vậy?”
Tô Tiểu Ngọc mới vừa vào cửa, tay còn vác bao nặng, cũng không phân rõ trắng đen đã bắt đầu chỉ trích Tô Noãn Noãn. Lời nói tràn ngập âm dương quái khí, ai có đầu óc đều đều có thể nghe ra dụng ý của cô ta.
“Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn, Tôn Nhu, đây là cách cô dạy con gái?” Bà cụ tức giận, chỉ vào Tô Noãn Noãn ngón tay đều run rẩy.
“Đứa nhỏ cũng không nói sai.” Tôn Nhu mở ra cánh tay, giống như gà mái già bảo vệ con gái nói với bà cụ.
Tôn Nhu là người có văn hóa, cãi nhau không tốt. Tuy nhiên, cô cũng không tỏ ra yêu thế, bà cụ đứng trước mặt cô lại không dám động thủ.
Vợ của cậu ba tính tình mềm, thời điểm bà cụ không vui, cãi nhau tức giận lên, sẽ chủ động đánh, véo vài cái. Nhưng khi đối mặt với Tôn Nhu, bà cụ trước nay không dám xuống tay.
Em nói nè chị dâu, chị luôn miệng nói nhà họ Đỗ bồi thường trứng sẽ trả lại mẹ. Ý tứ này, khi nhà họ Đỗ bồi thường trứng gà chị tự cất giấu cho bản thân ăn.” Lý Chiêu Đệ vốn dĩ đang ăn hạt dưa xem kịch thật sự là nhịn không được. Cô một bên nhìn về phía cô em chồng, một bên nói.
Hai mươi cái trứng gà, cô phải đến xúi giục bà cụ chia đều xuống dưới. Nói cách khác, để con nhóc chết tiệt kia ăn, thật là quá lãng phí. Bây giờ xúi dục bà cụ chỗ đó làm lớn chuyện một chút, khiến gia đình lão đại giao ra trứng già. Sau đó, cô sai hai đứa con trai trộm đem trứng gà giấu, cho cô ta ăn.
Hoàn mỹ!
Nghĩ đến thơm ngào ngạt trứng gà, Lý Chiêu Đệ nuốt một ngụm nước miếng.
“Em vừa rồi trên đường nghe nói sự tình hôm nay Tam Nha. Chị dâu, mẹ giúp chị đi theo người đánh lộn, chị ngồi không, chờ được lợi?
Mẹ ơi, chúng ta là không khí, tức giận không ai đau lòng đâu, người khác lại không hiếu thuận với mẹ, con thy mẹ đau lòng.” Tô Tiểu Ngọc ôm bà cụ, giả vờ kéo bà vào phòng.
“Cô nhỏ, cô nghe mọi người nói cái gì?” Tô Noãn Noãn nhìn Tô Tiểu Ngọc thì tức giận. Trong trí nhớ, cô nhỏ rất thành thục việc châm ngòi ly gián chuyện kiểu này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.