Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Học Bá
Chương 9: Nha Đầu (2)
Dục Tố
09/09/2022
Tô Tiểu Ngọc, hai mươi tuổi, đang được nhiều người mai mốt. Nhưng cô ta lại tự cho rằng mình đang đi làm tại Cung Tiêu Xã, ăn cơm nhà nước, cho nên, những người nông thôn không cùng đẳng cấp.
Ngày thường ở nhà, việc nhà nông cô tuyệt đối không làm, há mồm có cơm ăn. Còn đặc biệt được bà cụ yêu thương.
Chuyên này cũng không có gì, chủ yếu chính là, cô ta rất giỏi về châm ngòi ly gián. Còn chuyên môn nhìn chị dâu Tôn Nhu không vừa mắt.
Tô Noãn Noãn cảm thấy cô nhỏ Tô Tiểu Ngọc trăm phần trăm chính là ghen tỵ sắc đẹp của mẹ cô. Khi xem ánh mắt cô ta nhìn về phía Tôn Nhu, rất rõ ràng, trần trụi đố kỵ!
“Cô nghe nói cháu rơi xuống nước?” Tôn Tiểu Ngọc nhìn cháu gái lớn, nói.
“Cháu rơi xuống nước, thân thể suy yếu, uống một chén trà gừng đường, ăn một cái trứng gà, làm sao vậy ạ?” Tô Noãn Noãn hỏi.
“Mày là một con nhóc, nơi nào được đến phiên mày ăn trứng gà, một đứa bồi tiền gả.”
Bà cụ tuy rằng cảm thấy này đứa bé này hôm nay so ngày xưa càng sắc bén vài phần. Nhưng lúc này bà ta đang ở đang tức giận, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là lạnh giọng quát lớn.
“Con nhóc đều là bồi tiền gả?” Tô Noãn Noãn nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, khóe miệng ngậm cười.
Bà cụ ngẩn ra, bà ta cảm thấy bản thân giống như mắc mưu. Cánh tay nhanh chóng kéo con gái.
“Con đi rửa mặt trước.” Tôn Tiểu Ngọc nghĩ giúp mẹ mắng cháu gái. Kết quả lại liên quan tới cô ta.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, lúc này xoay người chạy vào phòng.
“Tam Nha, chuyện này ai dạy cháu? Mồm mép càng ngày càng lợi hại.” Lý Chiêu Đệ cũng nhìn ra, con nhóc nhà anh cả hôm nay đặc biệt lợi hại.
Trong nhà bà ta có hai đứa con gái, con gái của cô ta Đại Nha mười tuổi. Đứa thứ hai là Nhị Nha tám tuổi.
Nếu so với Tam Nha trước mắt này nhanh mồm dẻo miệng tới, thật đúng là so ra kém rất nhiều.
Tuy cô ta không thích con gái, nhưng cũng không thể để Tam Nha nhà anh cả ham ăn biếng đè đầu cưỡi cổ hai đứa con gái!
Vì thế, cô ta nhìn về phía Tô Noãn Noãn mang theo vài phần xem kỹ. Tròng mắt còn quay tròn liên tục suy nghĩ ý đồ xấu!
“Tôn Nhu lấy trứng gà là anh bảo, chuyện này anh quên nói với mọi người. Chờ nha họ Đỗ bồi thường, chúng ta sẽ đưa lại.” Tô Kiến Quốc đi đến bên người Tôn Nhu, trầm giọng nó.
“Con đấy, con cả ngày che chở vợi mình đi, bảo vệ một đứa ngỗ nghịch ăn cắp trứng gà.”
Bà cụ thấy con trai che chở vợ con, khẩu khí nhẹ đi không ít.
Bà ta kiêng kị Tôn Nhu, không giống như vợ cậu ba đánh mắng cũng là có nguyên nhân. Chính là đứa con trai lớn này của bà luôn là cưng chiều che chở vợ con. Đây mới điều làm bà sốt ruột.
Kết quả cuối cùng, bà cụ bộc phát tính tình để cho nhà con cả không được ăn cơm chiều.
Thời buổi này, một ngày ăn cơm ba bữa, không thừa miếng nào. Ngẫu nhiên có hạt dưa đậu phộng tất nhiên điều là bảo bối. Hơn nữa, mấy món mới lạ này cũng không phải thường xuyên có.
Không cho ăn cơm, cũng không thể ở trong sân đợi nhìn bọn họ ăn. Tôn Nhu lôi kéo Tô Kiến Quốc nắm tay con gái đi ra ngoài.
“Không chia nhà, chúng ta vĩnh viễn không thể chính mình làm chủ.” Rời xa thôn trang, tới bên đầu ruộng cạnh bờ sông, Tôn Nhu nói với Tô Kiến Quốc.
Thời buổi này, người nhà nông bình thường không dễ dàng chia nhà.
Một khi phân, sức lao động của đại gia đình cũng yếu đi, công điểm cũng ít. Ông cụ Tô và bà cụ nhất định không vui.
Hơn nữa, nếu nhà ai chia nhà, đại biểu cho chủ nhà không kia bản lĩnh quản giáo con trai, con dâu. Sẽ bị mọi người chê cười.
Cho nên, Tô Kiến Quốc biết, nếu bây giờ anh nói ra, bà cụ cũng sẽ không đáp ứng, sẽ náo loạn ầm ĩ hơn.
Ngày thường ở nhà, việc nhà nông cô tuyệt đối không làm, há mồm có cơm ăn. Còn đặc biệt được bà cụ yêu thương.
Chuyên này cũng không có gì, chủ yếu chính là, cô ta rất giỏi về châm ngòi ly gián. Còn chuyên môn nhìn chị dâu Tôn Nhu không vừa mắt.
Tô Noãn Noãn cảm thấy cô nhỏ Tô Tiểu Ngọc trăm phần trăm chính là ghen tỵ sắc đẹp của mẹ cô. Khi xem ánh mắt cô ta nhìn về phía Tôn Nhu, rất rõ ràng, trần trụi đố kỵ!
“Cô nghe nói cháu rơi xuống nước?” Tôn Tiểu Ngọc nhìn cháu gái lớn, nói.
“Cháu rơi xuống nước, thân thể suy yếu, uống một chén trà gừng đường, ăn một cái trứng gà, làm sao vậy ạ?” Tô Noãn Noãn hỏi.
“Mày là một con nhóc, nơi nào được đến phiên mày ăn trứng gà, một đứa bồi tiền gả.”
Bà cụ tuy rằng cảm thấy này đứa bé này hôm nay so ngày xưa càng sắc bén vài phần. Nhưng lúc này bà ta đang ở đang tức giận, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ là lạnh giọng quát lớn.
“Con nhóc đều là bồi tiền gả?” Tô Noãn Noãn nhìn về phía Tô Tiểu Ngọc, khóe miệng ngậm cười.
Bà cụ ngẩn ra, bà ta cảm thấy bản thân giống như mắc mưu. Cánh tay nhanh chóng kéo con gái.
“Con đi rửa mặt trước.” Tôn Tiểu Ngọc nghĩ giúp mẹ mắng cháu gái. Kết quả lại liên quan tới cô ta.
Cô ta cũng không phải kẻ ngốc, lúc này xoay người chạy vào phòng.
“Tam Nha, chuyện này ai dạy cháu? Mồm mép càng ngày càng lợi hại.” Lý Chiêu Đệ cũng nhìn ra, con nhóc nhà anh cả hôm nay đặc biệt lợi hại.
Trong nhà bà ta có hai đứa con gái, con gái của cô ta Đại Nha mười tuổi. Đứa thứ hai là Nhị Nha tám tuổi.
Nếu so với Tam Nha trước mắt này nhanh mồm dẻo miệng tới, thật đúng là so ra kém rất nhiều.
Tuy cô ta không thích con gái, nhưng cũng không thể để Tam Nha nhà anh cả ham ăn biếng đè đầu cưỡi cổ hai đứa con gái!
Vì thế, cô ta nhìn về phía Tô Noãn Noãn mang theo vài phần xem kỹ. Tròng mắt còn quay tròn liên tục suy nghĩ ý đồ xấu!
“Tôn Nhu lấy trứng gà là anh bảo, chuyện này anh quên nói với mọi người. Chờ nha họ Đỗ bồi thường, chúng ta sẽ đưa lại.” Tô Kiến Quốc đi đến bên người Tôn Nhu, trầm giọng nó.
“Con đấy, con cả ngày che chở vợi mình đi, bảo vệ một đứa ngỗ nghịch ăn cắp trứng gà.”
Bà cụ thấy con trai che chở vợ con, khẩu khí nhẹ đi không ít.
Bà ta kiêng kị Tôn Nhu, không giống như vợ cậu ba đánh mắng cũng là có nguyên nhân. Chính là đứa con trai lớn này của bà luôn là cưng chiều che chở vợ con. Đây mới điều làm bà sốt ruột.
Kết quả cuối cùng, bà cụ bộc phát tính tình để cho nhà con cả không được ăn cơm chiều.
Thời buổi này, một ngày ăn cơm ba bữa, không thừa miếng nào. Ngẫu nhiên có hạt dưa đậu phộng tất nhiên điều là bảo bối. Hơn nữa, mấy món mới lạ này cũng không phải thường xuyên có.
Không cho ăn cơm, cũng không thể ở trong sân đợi nhìn bọn họ ăn. Tôn Nhu lôi kéo Tô Kiến Quốc nắm tay con gái đi ra ngoài.
“Không chia nhà, chúng ta vĩnh viễn không thể chính mình làm chủ.” Rời xa thôn trang, tới bên đầu ruộng cạnh bờ sông, Tôn Nhu nói với Tô Kiến Quốc.
Thời buổi này, người nhà nông bình thường không dễ dàng chia nhà.
Một khi phân, sức lao động của đại gia đình cũng yếu đi, công điểm cũng ít. Ông cụ Tô và bà cụ nhất định không vui.
Hơn nữa, nếu nhà ai chia nhà, đại biểu cho chủ nhà không kia bản lĩnh quản giáo con trai, con dâu. Sẽ bị mọi người chê cười.
Cho nên, Tô Kiến Quốc biết, nếu bây giờ anh nói ra, bà cụ cũng sẽ không đáp ứng, sẽ náo loạn ầm ĩ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.