[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
Chương 27:
Nguyệt Bán Tường Vi
19/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Điền Hồng Tinh vì bận công việc nên thường xuyên không ở nhà, một người phụ nữ gầy yếu như Loan Hồng Mai, cứ thế coi mình như đàn ông.
“Sao anh con có thể làm cái này được? Nó là người đọc sách.” Loan Hồng Mai bưng bát lên và hai miếng, vẻ mặt rất hiển nhiên.
Ha ha... Có một nghìn câu chửi tục cũng không biết nói sao cho đáng.
=
“Đúng rồi, con mua vải đỏ hả? Đi lấy cho mẹ xem.”
Điền Mật...
Bởi vì một mảnh vải đỏ, Điền Mật bị nhắc đến đau cả đầu, nếu không phải cô đi nhanh, không chừng còn có thể bị đánh.
Buổi chiều lúc làm hầm nhỏ, hai cô em gái đều ra xem náo nhiệt, cô không ra ngoài xem, chỉ vì sợ đồng chí Loan Hồng Mai chưa quên chuyện.
Đương nhiên, trong lòng bà cũng nhớ đến chuyện này, lúc này hiếm khi được ở một mình liền tìm mấy quyển vở trước kia, xé ra được tổng cộng ba tờ giấy, bắt đầu viết thư cho chị cả.
Chị cả Điền Vũ năm nay 32 tuổi, đã vào quân đội 8 năm, năm đó lúc rời khỏi, cơ thể này mới 12 tuổi.
Khoảng cách hơn hai nghìn cây số, chỉ ngồi xe lửa đã mất bảy tám ngày, đối với phần lớn người chỉ hoạt động trong phạm vi thị trấn mà nói, quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, từ khi vào quân đội xong, ngoại trừ hàng năm ký gửi đồ về ra, người chưa từng trở về.
Trong trí nhớ, chị cả Điền Vũ cực kỳ thích cười, nhưng bởi vì là chị cả, luôn là người thích quan tâm.
Trong trí nhớ chị cả rất tốt, Điền Mật càng cảm thấy chuyện tìm nơi nương tựa đã có đường ra, đến ngay cả khi viết, tình cảm trong thư cũng rất chân thành tha thiết...
=
Buổi tối lúc ba Điền trở về, sắc trời đã nhá nhem tối.
Thấy người trở về, bụng đã đói meo gọi Điền Mật lập tức gọi các em đến phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Sắc mặt Điền Hồng Tinh không được tốt, đi lại trong nhà một vòng, nhíu mày hỏi: “Thằng cả đâu? Vẫn chưa trở về sao?”
Loan Hồng Mai chuyển bát cơm cho ông, trong bát chứa đầy cháo khoai lang, nghe vậy bĩu môi: “Trường Khanh là đứa nhỏ hiếu thuận, mấy ngày nay đều ở bên bà nội của nó, ông làm sao?”
Lời này rõ ràng Điền Hồng Tinh không tin, ông hừ lạnh một tiếng, cầm chiếc đũa lên ăn cơm: “Gần đây bên ngoài đang loạn, bà bảo thằng cả chạy ra bên ngoài ít thôi.”
“Trường Khanh chúng ta ngoan lắm? Người ba như ông nói vậy là sao?” Con trai lớn chính là mạng của bà, Loan Hồng Mai cũng đen mặt lại.
Điền Hồng Tinh không tiếp lời vợ nữa, con trai cả nhà mình bị nuôi hư rồi, trước đây không phải ông không nghĩ tới dạy dỗ thật tốt, nhưng có ba mẹ với vợ mình bảo vệ, ông cứ ra tay, là trong nhà liền vừa khóc vừa nháo.
May mà con trai nhỏ Hướng Dương ngoan ngoãn hiểu chuyện, đầu óc cũng thông minh, có đôi khi, ông thậm chí còn cảm thấy, ba mẹ không coi trọng con trai nhỏ, cũng là phúc của con trai nhỏ.
Tâm trạng của cả nhà không tốt, ngoại trừ Điền Mật, mấy đứa nhỏ còn lại đều cúi đầu ăn cơm, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thấy chồng đen mặt không nói lời nào, Loan Hồng Mai không vừa ý vỗ ông một cái: “Tôi đang nói chuyện với ông đấy, sao ông lại tỏ vẻ như thế? Trường Khanh chọc giận ông hả?”
Điền Hồng Tinh bất lực, đành phải mở miệng: "Hôm nay thôn Thắng Lợi có tai nạn chết người.”
“Cái gì? Sao lại tai nạn chết người rồi? Nhà ai?” Loan Hồng Mai chẳng quan tâm tức giận, vội vàng tò mò hỏi.
Đám Điền Mật cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Điền Hồng Tinh vì bận công việc nên thường xuyên không ở nhà, một người phụ nữ gầy yếu như Loan Hồng Mai, cứ thế coi mình như đàn ông.
“Sao anh con có thể làm cái này được? Nó là người đọc sách.” Loan Hồng Mai bưng bát lên và hai miếng, vẻ mặt rất hiển nhiên.
Ha ha... Có một nghìn câu chửi tục cũng không biết nói sao cho đáng.
=
“Đúng rồi, con mua vải đỏ hả? Đi lấy cho mẹ xem.”
Điền Mật...
Bởi vì một mảnh vải đỏ, Điền Mật bị nhắc đến đau cả đầu, nếu không phải cô đi nhanh, không chừng còn có thể bị đánh.
Buổi chiều lúc làm hầm nhỏ, hai cô em gái đều ra xem náo nhiệt, cô không ra ngoài xem, chỉ vì sợ đồng chí Loan Hồng Mai chưa quên chuyện.
Đương nhiên, trong lòng bà cũng nhớ đến chuyện này, lúc này hiếm khi được ở một mình liền tìm mấy quyển vở trước kia, xé ra được tổng cộng ba tờ giấy, bắt đầu viết thư cho chị cả.
Chị cả Điền Vũ năm nay 32 tuổi, đã vào quân đội 8 năm, năm đó lúc rời khỏi, cơ thể này mới 12 tuổi.
Khoảng cách hơn hai nghìn cây số, chỉ ngồi xe lửa đã mất bảy tám ngày, đối với phần lớn người chỉ hoạt động trong phạm vi thị trấn mà nói, quả thật không dám tưởng tượng.
Cũng bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, từ khi vào quân đội xong, ngoại trừ hàng năm ký gửi đồ về ra, người chưa từng trở về.
Trong trí nhớ, chị cả Điền Vũ cực kỳ thích cười, nhưng bởi vì là chị cả, luôn là người thích quan tâm.
Trong trí nhớ chị cả rất tốt, Điền Mật càng cảm thấy chuyện tìm nơi nương tựa đã có đường ra, đến ngay cả khi viết, tình cảm trong thư cũng rất chân thành tha thiết...
=
Buổi tối lúc ba Điền trở về, sắc trời đã nhá nhem tối.
Thấy người trở về, bụng đã đói meo gọi Điền Mật lập tức gọi các em đến phòng bếp bưng đồ ăn lên.
Sắc mặt Điền Hồng Tinh không được tốt, đi lại trong nhà một vòng, nhíu mày hỏi: “Thằng cả đâu? Vẫn chưa trở về sao?”
Loan Hồng Mai chuyển bát cơm cho ông, trong bát chứa đầy cháo khoai lang, nghe vậy bĩu môi: “Trường Khanh là đứa nhỏ hiếu thuận, mấy ngày nay đều ở bên bà nội của nó, ông làm sao?”
Lời này rõ ràng Điền Hồng Tinh không tin, ông hừ lạnh một tiếng, cầm chiếc đũa lên ăn cơm: “Gần đây bên ngoài đang loạn, bà bảo thằng cả chạy ra bên ngoài ít thôi.”
“Trường Khanh chúng ta ngoan lắm? Người ba như ông nói vậy là sao?” Con trai lớn chính là mạng của bà, Loan Hồng Mai cũng đen mặt lại.
Điền Hồng Tinh không tiếp lời vợ nữa, con trai cả nhà mình bị nuôi hư rồi, trước đây không phải ông không nghĩ tới dạy dỗ thật tốt, nhưng có ba mẹ với vợ mình bảo vệ, ông cứ ra tay, là trong nhà liền vừa khóc vừa nháo.
May mà con trai nhỏ Hướng Dương ngoan ngoãn hiểu chuyện, đầu óc cũng thông minh, có đôi khi, ông thậm chí còn cảm thấy, ba mẹ không coi trọng con trai nhỏ, cũng là phúc của con trai nhỏ.
Tâm trạng của cả nhà không tốt, ngoại trừ Điền Mật, mấy đứa nhỏ còn lại đều cúi đầu ăn cơm, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thấy chồng đen mặt không nói lời nào, Loan Hồng Mai không vừa ý vỗ ông một cái: “Tôi đang nói chuyện với ông đấy, sao ông lại tỏ vẻ như thế? Trường Khanh chọc giận ông hả?”
Điền Hồng Tinh bất lực, đành phải mở miệng: "Hôm nay thôn Thắng Lợi có tai nạn chết người.”
“Cái gì? Sao lại tai nạn chết người rồi? Nhà ai?” Loan Hồng Mai chẳng quan tâm tức giận, vội vàng tò mò hỏi.
Đám Điền Mật cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.