[Thập Niên 70] Xuyên Sách Gả Chồng Ngàn Dặm
Chương 28:
Nguyệt Bán Tường Vi
19/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nghĩ tới sinh mạng nhỏ tuổi mình vớt lên, Điền Hồng Tinh thở dài: “Bà còn nhớ Diêu địa chủ năm xưa không?”
“Không nhớ, không phải nhà ông ấy còn một cháu gái nhỏ... Là cô ấy?” Nói được một nửa, Loan Hồng Mai đột nhiên phản ứng kịp, trừng ánh mắt nhìn ông, vẻ mặt không thể tin được.
Điền Hồng Tinh gật gật đầu: “Là cô ấy, nhảy sông tự vẫn.”
“Làm sao có thể? Tôi nhớ rõ cô ấy còn nhỏ hơn con gái thứ hai nhà mình hai tuổi? “Cái này... Vì sao vậy?”
“Còn có thể vì sao, vì lời đồn nhảm nhí ép đấy, cũng không biết kẻ nào thiếu đạo đức, nói trong tay cô ấy có vàng bạc trang sức, lại còn giấu vàng thỏi...”
Tiếp đó, Điền Hồng Tinh không nói cụ thể, nhưng Điền Mật đã có thể đoán được đại khái.
“Vậy... Có thể phán những người này tội phỉ báng không?” Loan Hồng Mai liên tục nói vài câu đáng tiếc là một cô gái có lợi thế, lại mong đợi nhìn về phía chồng mình.
Điền Mật mấp máy môi, cảm thấy chuyện này có bí ẩn.
Quả nhiên, Điền Hồng Tinh lắc lắc đầu: “Việc này không dễ làm, pháp luật không trách được bọn họ, một thôn sẽ có mấy người không sạch sẽ, mấu chốt là cô gái kia tự sát, mà trong thư để lại, cũng không nói cụ thể là bị ai ép, lại còn thừa nhận trong nhà có để lại vàng, nhưng bị cô ấy mang xuống sông rồi.”
Cô gái nhà họ Diêu này, bởi vì tổ tiên là địa chủ, bị trở thành thân phận xấu, nhiều năm trôi qua, chỉ còn lại một mình, cuộc sống gian nan, ai cũng có thể giẫm lên, hiện giờ những lời đồn này, xem như đè chết cọng rơm cuối cùng của cô ấy.
Loại chuyện này không phải lẽ thường, là bi kịch thời đại, trước kia khi xem tư liệu lịch sử, Điền Mật còn không có cảm giác quá lớn, nhưng… Khi thật sự ở thời đại này, cô chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Thật sự có vàng sao?” Loan Hồng Mai bị vàng dời lực chú ý.
Điền Hồng Tinh gắp miếng củ cải, lại uống một ngụm cháo: “Ai biết? Dù sao cũng không ai phát hiện ra, chỉ là gần đây nhất định sẽ có người xuống sông vớt vàng, tôi sợ xảy ra chuyện, bà để ý thằng cả một chút.”
Làm công an mấy chục năm, Điền Hồng Tinh vẫn có năng lực công tác, chỉ là tính tình quá chính trực nghiêm khắc, một quả trứng gà cũng không nhận, cũng không xu nịnh, dẫn đến qua mấy chục năm, vẫn là một công an nhỏ.
Nhưng cái này không ảnh hưởng tới năng lực phán án của ông, lúc phát hiện di thư, ông liền biết, đây là ván bài của cô gái nhà họ Diêu, không biết có bao nhiêu người bị vàng làm mờ mắt, đi xuống sông vớt vàng nữa...
Loan Hồng Mai không biết ý của chồng mình, vẫn còn tính toán: “Nếu không tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến, anh cả của tôi đánh cá cả đời, kỹ năng bơi rất tốt…”
“Dừng, chuyện này bà nghĩ cũng không được nghĩ.” Không đợi vợ mình nói xong, Đoàn Hồng Tinh liền đen mặt cắt ngang.
Thấy vợ mình hoàn toàn không hiểu ý của mình, còn tỏ vẻ không vui, Đoàn Hồng Tinh thở dài: “Đang là đầu đông, bà cứ chờ xem, đoán chắc lần này vẫn có người chết.”
Lòng tham của con người rất đáng sợ, cô gái nhà Diêu để lại một bức di thư như vậy, không biết đã đốt sáng bao nhiêu người.
Sông Triêu Dương vừa rộng vừa sâu, mùa hè đã dễ dàng gặp chuyện không may, chứ đừng nói đến mùa đông.
Mà... Với kinh nghiệm mấy chục năm của ông, chuyện vàng này, hơn một nửa là giả...
Nghĩ tới sinh mạng nhỏ tuổi mình vớt lên, Điền Hồng Tinh thở dài: “Bà còn nhớ Diêu địa chủ năm xưa không?”
“Không nhớ, không phải nhà ông ấy còn một cháu gái nhỏ... Là cô ấy?” Nói được một nửa, Loan Hồng Mai đột nhiên phản ứng kịp, trừng ánh mắt nhìn ông, vẻ mặt không thể tin được.
Điền Hồng Tinh gật gật đầu: “Là cô ấy, nhảy sông tự vẫn.”
“Làm sao có thể? Tôi nhớ rõ cô ấy còn nhỏ hơn con gái thứ hai nhà mình hai tuổi? “Cái này... Vì sao vậy?”
“Còn có thể vì sao, vì lời đồn nhảm nhí ép đấy, cũng không biết kẻ nào thiếu đạo đức, nói trong tay cô ấy có vàng bạc trang sức, lại còn giấu vàng thỏi...”
Tiếp đó, Điền Hồng Tinh không nói cụ thể, nhưng Điền Mật đã có thể đoán được đại khái.
“Vậy... Có thể phán những người này tội phỉ báng không?” Loan Hồng Mai liên tục nói vài câu đáng tiếc là một cô gái có lợi thế, lại mong đợi nhìn về phía chồng mình.
Điền Mật mấp máy môi, cảm thấy chuyện này có bí ẩn.
Quả nhiên, Điền Hồng Tinh lắc lắc đầu: “Việc này không dễ làm, pháp luật không trách được bọn họ, một thôn sẽ có mấy người không sạch sẽ, mấu chốt là cô gái kia tự sát, mà trong thư để lại, cũng không nói cụ thể là bị ai ép, lại còn thừa nhận trong nhà có để lại vàng, nhưng bị cô ấy mang xuống sông rồi.”
Cô gái nhà họ Diêu này, bởi vì tổ tiên là địa chủ, bị trở thành thân phận xấu, nhiều năm trôi qua, chỉ còn lại một mình, cuộc sống gian nan, ai cũng có thể giẫm lên, hiện giờ những lời đồn này, xem như đè chết cọng rơm cuối cùng của cô ấy.
Loại chuyện này không phải lẽ thường, là bi kịch thời đại, trước kia khi xem tư liệu lịch sử, Điền Mật còn không có cảm giác quá lớn, nhưng… Khi thật sự ở thời đại này, cô chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
“Thật sự có vàng sao?” Loan Hồng Mai bị vàng dời lực chú ý.
Điền Hồng Tinh gắp miếng củ cải, lại uống một ngụm cháo: “Ai biết? Dù sao cũng không ai phát hiện ra, chỉ là gần đây nhất định sẽ có người xuống sông vớt vàng, tôi sợ xảy ra chuyện, bà để ý thằng cả một chút.”
Làm công an mấy chục năm, Điền Hồng Tinh vẫn có năng lực công tác, chỉ là tính tình quá chính trực nghiêm khắc, một quả trứng gà cũng không nhận, cũng không xu nịnh, dẫn đến qua mấy chục năm, vẫn là một công an nhỏ.
Nhưng cái này không ảnh hưởng tới năng lực phán án của ông, lúc phát hiện di thư, ông liền biết, đây là ván bài của cô gái nhà họ Diêu, không biết có bao nhiêu người bị vàng làm mờ mắt, đi xuống sông vớt vàng nữa...
Loan Hồng Mai không biết ý của chồng mình, vẫn còn tính toán: “Nếu không tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến, anh cả của tôi đánh cá cả đời, kỹ năng bơi rất tốt…”
“Dừng, chuyện này bà nghĩ cũng không được nghĩ.” Không đợi vợ mình nói xong, Đoàn Hồng Tinh liền đen mặt cắt ngang.
Thấy vợ mình hoàn toàn không hiểu ý của mình, còn tỏ vẻ không vui, Đoàn Hồng Tinh thở dài: “Đang là đầu đông, bà cứ chờ xem, đoán chắc lần này vẫn có người chết.”
Lòng tham của con người rất đáng sợ, cô gái nhà Diêu để lại một bức di thư như vậy, không biết đã đốt sáng bao nhiêu người.
Sông Triêu Dương vừa rộng vừa sâu, mùa hè đã dễ dàng gặp chuyện không may, chứ đừng nói đến mùa đông.
Mà... Với kinh nghiệm mấy chục năm của ông, chuyện vàng này, hơn một nửa là giả...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.